Tần Vô Song cười nhạt một tiếng:
- Không hổ là Quy Vương Sơn, ngay cả tiều phu đốn củi cũng lợi hại thế này?
Gã tiều phu bị Tần Vô Song chạm nhẹ một cái, mặc dù không đánh trúng nhưng vẫn khiến cho khí huyết trong người hắn quay cuồng, rõ ràng hắn cũng đang nghĩ người đối diện là ai, sao lại lợi hại đến vậy.
Lúc nãy hắn giơ tay là muốn làm một vài động tác công kích nhỏ, ai ngờ mới làm được một nửa đã bị đối phương phá giải chỉ bằng một khuỷu tay.
- Ngươi rốt cục là ai?
Gã tiều phu nhìn Tần Vô Song, hai mắt như muốn tóe lửa.
Tần Vô Song lại hỏi ngược lại:
- Vậy ngươi là ai?
Gã tiều phu ác thanh ác khí:
- Ta là ai ngươi không cần biết. Quy Vương Sơn này bây giờ là địa bàn của chúng ta, bằng hữu, nếu như ngươi từ nơi khác đến thì cũng nên biết chút quy củ.
- Địa bàn của các ngươi? Quy Vương Sơn này là nơi có chủ sao?
- Dù trước đây không có thì bây giờ cũng có rồi. Bằng hữu, xem ngươi thân thủ bất phàm, có lẽ cũng là nhân vật xuất thân không nhỏ, Quy Vương Sơn này cũng chẳng phải phong thủy bảo địa. Có cần phải tranh giành với chúng ta không?
Lời của gã tiều phu nghe thì có vẻ như yếu thế nhưng sao Tần Vô Song lại không nghe ra khẩu khí oán độc trong đó?
- Nói vậy, Quy Vương Sơn này là địa bàn của các ngươi? Vậy xin được thỉnh giáo, các ngươi là tông gì, môn gì?
Tần Vô Song lạnh lùng hỏi.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trung-tinh-ha/3246879/chuong-486.html