Chương trước
Chương sau
Tần Vô Song cười giễu cợt:
- Cao Tông chủ, sao đến sơn môn Thiên Cơ Tông rồi mà không vào? Đừng có bảo ta rằng các ngươi chỉ đi qua thôi chứ không vào nhà!
Sắc mặt Cao Nhạc tím tái, nhìn Bạch Cốt Kinh, biết rằng hôm nay có thể nói là nguy hiểm đến cực điểm rồi, nếu không đột phá được vòng vây thì e là chúng sẽ bỏ mạng ở đây.
Một khi hai người bọn chúng chết thì không còn ai đủ thực lực để khởi động trận pháp hộ sơn nữa. Lúc đó Thiên Cơ Tông chỉ còn một kết cục - diệt môn!
Cao Nhạc kiên định nhìn xuống vách núi phía dưới. Hắn biết dù là lên hay xuống thì với thực lực của chúng khó mà đột phá được. Nếu bị đối phương vây lại thì thậm chí cơ hội chạy tháo thân cũng không có.
- Lão Đại!
Bạch Cốt Kinh bỗng trầm giọng nói:
- Trước có sói, sau có hổ. Cơ hội sống ở dưới vách núi này. Hai người chúng ta chỉ có thể một người sống. Huynh nhảy xuống chạy trốn, ta yểm hộ!
Cao Nhạc nhìn Bạch Cốt Kinh với ánh mắt phức tạp.
Gò má gầy guộc, đôi mắt thâm sâu của Bạch Cốt Kinh lóe lên sự kiên định coi nhẹ cái chết:
- Ý ta đã quyết, Bạch Cốt Kinh ta sống vì Thiên Cơ Tông, chết cũng vì Thiên Cơ Tông. Khi Quỷ Đồng Tử chết, hương hỏa của ta cũng chẳng ai kế thừa được nữa. Hy vọng Lão Đại có thể tiếp tục sống, không phụ sự ủy thác của ta. Thiên Cơ Tông bất luận thế nào cũng không được gục ngã, tuyệt đối không được!
Cao Nhạc gật đầu, trong lòng thấy ấm áp, cảm động nói:
- Lão Nhị, khi Cao mỗ vào được sơn môn sẽ lập tức khởi động trận pháp hộ sơn, rồi sẽ đến Cửu Cung Phái đón Quy Vân về. Đứa trẻ này mới là hy vọng của Thiên Cơ Tông ta!
Bạch Cốt Kinh gật đầu:
- Được, ta đếm đến ba thì huynh nhảy xuống! Ta lập tức dùng Thiên Quỷ Mê Tông Thuật, chỉ cần kiềm chế chúng được một lát là Lão Đại có thể trốn thoát rồi!
Cao Nhạc nước mắt rưng rưng:
- Lão Nhị, hôm nay chúng ta từ biệt, sau này gặp nhau dưới âm thế cũng xứng đáng với tổ tông!
Trong lúc chúng thì thầm thì Tần Vô Song đã nghĩ đến nhiều vấn đề, nói với Bao Bao:
- Bao Bao, nếu ta không nhầm thì chắc chắn chúng sẽ nhảy xuống vách núi. Ngươi biết phải làm gì rồi chứ?
Bao Bao tự tin:
- Thi trèo núi với ta sao? Đi chết đi!
- Được, lúc đó ngươi sẽ chuyên phụ trách vách núi, mọi biến cố trên sơn đạo không cần ngươi lo.
Bạch Cốt Kinh khẽ hét lên một tiếng, vung cây pháp trượng lên, một đám mây mù phun ra, lập tức bốn bề trời đất tối sầm, mây mù ùn ùn kéo đến.
Trong đám mây mù bỗng phát ra vô số âm thanh kỳ quái, như tiếng ma rít, tiếng quỷ khóc, cả sơn đạo tối sầm lại.
Một trận âm phong thổi qua, hư không xuất hiện vô số hồn ma bóng quỷ, nhe ranh giương vuốt bay ra tứ phía.
Tần Vô Song nhíu mày:
- Đây là thứ yêu pháp gì vậy?
Hắn chỉ biết trong thế giới này có vô số các loại võ kỹ nhưng hình như không hề có thứ nào giống yêu pháp như thế này. Tần Vô Song nói với Bao Bao:
- Đừng phân tâm!
Bao Bao trượt xuống vách núi, một tràng cười vang lên:
- Lão Đại, quả nhiên đúng như huynh dự đoán!
Tần Vô Song định thần lại, quất cây roi Nộ Giao Chi Hồn, một luồng sáng đỏ rực màu máu bắn về đám mây mù.
Cây roi vừa quất lên, như có một bàn tay khổng lồ gạt đám mây đen đi đến ba bốn phần. Tần Vô Song tiến lên phía trước, cây roi đã cuốn tới trước mặt Bạch Cốt Kinh.
Bạch Cốt Kinh cười gằn:
- Lão tử liều với ngươi!
Vừa nói Bạch Cốt Kinh biến thành một đạo tàn ảnh, tay cầm pháp trượng giáng xuống cây roi của Tần Vô Song.
Tần Vô Song hét:
- Không tự lượng sức!
Tàn ảnh của Bạch Cốt Kinh bỗng thu lại, pháp trượng tuột khỏi tay, biến thành hàng vạn mảnh bạch cốt sắc lẹm như đao bắn về phía Tần Vô Song.
Biến cố này hết sức đột ngột, Tần Vô Song vội vàng thu Nộ Giao Chi Hồn về trước ngực, xoay nhiều vòng tạo ra lớp linh lực phòng ngự, lớp phòng ngự không ngừng mở rộng nuốt gọn đám bạch cốt kia.
Tuy khí thế của bạch cốt rất mạnh nhưng khi đi vào lớp phòng ngự đó lại như băng để trên lò lửa, lập tức tan chảy. Bạch Cốt Kinh kinh hãi, vội nhảy xuống vách núi cao vạn trượng.
Tần Vô Song quát lên:
- Chạy đi đâu?
Cây roi Nộ Giao Chi Hồn dài ba trượng bỗng biến dài ra gấp mười lần, cuốn chặt lấy thân thể Bạch Cốt Kinh.
Tần Vô Song thuận thế đập cây roi vào vách núi bên trái. Uỳnh, vách núi nứt một rãnh sâu và thủng một lỗ to. Bạch Cốt Kinh thì máu tươi bắn tung tóe, hoàn toàn không có chút khả năng phản kháng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Tần Vô Song dùng Bắc Minh Đại Pháp thông qua cây roi đi vào cơ thể Bạch Cốt Kinh. Bạch Cốt Kinh chỉ cảm thấy đan điền như bị muỗi chích một nhát, rồi như điện giật, linh lực toàn thân chảy ào ào ra ngoài. Bạch Cốt Kinh hồn bay phách lạc kêu lên thảm thiết.
- Bạch Tông chủ, hôm đó ta cũng dùng cách này để giết Chúc Đại Trung. Nay cũng dùng nó đối phó với ngươi, cũng là để ngươi được gặp lại đồng môn. Ngoài ra, tiện đây cho ngươi biết, đệ tử Quỷ Đồng Tử của ngươi cũng là do ta giết!
Tần Vô Song nói thản nhiên nhưng khiến Bạch Cốt Kinh kinh hãi:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ngươi muốn biết sao?
Tần Vô Song cười lạnh.
- Không biết ngươi là ai, ta chết không nhắm mắt!
Tần Vô Song gật đầu, siết chặt cây roi khiến Bạch Cốt Kinh muốn mở mồm cũng không nổi, rồi hắn nói nhỏ:
- Nghe rõ đây. Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, Tần Vô Song của Tinh La Điện chính là ta!
Đôi mắt hõm sâu của Bạch Cốt Kinh bỗng lồi ra, cổ họng rung rung nhưng không phát ra được tiếng nào. Hai cánh tay gầy guộc vùng vẫy trong tuyệt vọng, dần dần, không còn hơi thở nữa.
Tần Vô Song ném xác Bạch Cốt Kinh xuống vách núi:
- Niệm tình ngươi cũng là tông sư một đời, chôn thân ở dưới vách núi gần sơn môn, cũng coi như có nơi để về!
Đúng lúc đó, Bao Bao trèo lên từ vách núi, hớn hở nói:
- Lão Đại, tên này cũng thật biết chạy. Làm ta tốn không ít sức a!
Bao Bao tay dang nhấc Cao Nhạc lên, lần này nó không ăn đan điền của Cao Nhạc, mà bắt sống hắn. Nó biết kẻ này là Tông chủ Thiên Cơ Tông, xử lý thế nào thì còn phải nghe Lão Đại quyết định.
Tần Vô Song lạnh lùng nhìn Cao Nhạc:
- Cao Tông chủ, mùi vị thế nào?
Cao Nhạc mặt mày xám ngoét:
- Giết ta đi!
Tần Vô Song thản nhiên:
- Giết ngươi? Đó là chuyện sớm muộn thôi. Nhưng trước đó ta phải cho ngươi thấy ta hủy diệt sơn môn Thiên Cơ Tông của ngươi thế nào đã!
Rồi quay sang Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú:
- Chúng ta đi!
Cao Nhạc tuyệt vọng thét lên:
- Thiên Cơ Tông ta không thù không oán với ngươi. Ngươi giết người của ta, lại còn muốn hủy sơn môn của ta?
- Thù oán?
Tần Vô Song cười lạnh:
- Thiên Cơ Tông ngươi câu kết Cửu Cung Phái, xâm chiếm Tinh La Điện, đó chính là huyết hải thâm thù! Cao Nhạc, lúc đầu ngươi cùng Triệu Hằng diễu võ giương oai đến Tinh La Điện gây chuyện có từng nghĩ đến ngày hôm nay không? Khi bắc cầu cho Cửu Cung Phái đến tấn công Tinh La Điện có nghĩ đến ngày hôm nay không?
Cao Nhạc tái mặt, đồng tử co lại:
- Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?
Tần Vô Song điểm huyệt câm của Cao Nhạc:
- Ta là ai? Ta là Tần Vô Song của Tinh La Điện!
Cao Nhạc như bị điện giật, miệng há to nhưng không nói được chữ nào, hoảng hốt nhìn Tần Vô Song, ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
- Tần Vô Song… Tinh La Điện?
Trong đầu Cao Nhạc xuất hiện vô số câu hỏi:
- Sao có thể? Từ khi nào mà Tinh La Điện có được thực lực này? Trong Đại hội So tài Đông Tam quốc, Tần Vô Song tuy thực lực không tồi nhưng cũng chỉ là Trung Linh Võ Cảnh bình thường. Sao hắn có thể sai khiến được hai linh thú Linh Võ Đại viên mãn? Sao có thể đánh bại nhiều cao thủ Cửu Cung Phái như vậy?
Tử Điện Phần Diệm Thú rống lên, xông tới sơn môn Thiên Cơ Tông đầu tiên.
Tần Vô Song dùng cây roi Nộ Giao Chi Hồn quấn lấy Cao Nhạc, rồi kéo ở đằng sau, vận chân khí nói lớn:
- Người của Thiên Cơ Tông nghe đây. Năm vịTông chủ Thiên Cơ Tông đã bị giết toàn bộ, tinh anh của môn phái cũng đã chết hết. Hôm nay ta đến là để tiêu diệt sơn môn của Thiên Cơ Tông các ngươi. Những kẻ phản kháng nhất loạt giết chết! Những kẻ phục tùng, trong mười lần đếm, tập trung ở quảng trường trước sơn môn tự phế đan điền, ta sẽ tha chết. Nếu không, khi sơn môn Thiên Cơ Tông bị hủy cũng là lúc các ngươi bồi táng theo!
Tần Vô Song khẩu khí lạnh băng băng.
Đối với kẻ địch, Tần Vô Song chỉ có một nguyên tắc, lạnh lùng đến cùng. Khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình. Tần Vô Song đã từng có kinh nghiệm nên hắn biết.
- Ta nói lại lần nữa. Trong mười lần đếm, những kẻ nào chưa ra quảng trường nhất loạt giết hết!
Tần Vô Song lại lên tiếng:
- Hai ngươi chuẩn bị hủy diệt sơn môn của chúng!
Cao Nhạc nghe thế, toàn thân run lên dữ dội. Sơn môn của Thiên Cơ Tông sắp bị hủy rồi sao? Thiên Cơ Tông mấy nghìn năm lịch sử đến nay là hết sao?
Cao Nhạc lúc này hối hận đến thâm tím ruột gan. Lúc này hắn mới biết tất cả tai họa đều là do hắn tự chuốc lấy. Nếu hắn không dẫn Cửu Cung Phái đến, dù Tinh La Điện có vùng dậy xưng bá khu vực phía Đông thì cũng không đến nỗi tiêu diệt sơn môn của Thiên Cơ Tông.
- Một… Hai…
Tần Vô Song đếm rất bình thản, nhưng bên trong Thiên Cơ Tông thì đã náo loạn như kiến chạy trên chảo nóng. Bao trùm lên tất cả là sự khủng hoảng tột độ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.