Chương trước
Chương sau
Trác Bất Đàn xưa nay luôn hòa nhã thân thiện với người khác, nhưng lúc này, thái độ của Trác Bất Đàn lại kiên quyết kỳ lạ, sắc mặt lạnh lùng băng giá, hoàn toàn không thể thương lượng.
Trong lãnh thổ Đế quốc Đại La lại tra hỏi thậm chí muốn giết chết đệ tử Tinh La Điện. Việc này đã chạm đến mức chịu đựng cuối cùng của Trác Bất Đàn. Không phải gây sự vớ vẩn thông thường, mà là vấn đề liên quan đến cả tông môn, đến tôn nghiêm của một quốc gia, không thể động chạm đến được.
Sắc mặt Chúc Đại Trung tím lại, lúc này hắn rất mâu thuẫn. Muốn hắn xin lỗi một hậu bối miệng còn hôi sữa, đây quả thực là vô cùng mất mặt.
Nhưng nếu không xin lỗi, nhìn thái độ của Trác Bất Đàn, chắc chắn là hắn không để yên. Hắn nghĩ bụng, trước mặt Trác Bất Đàn rất khó có thể giở được trò gì, có chạy thoát được không còn phải nói sau, huống hồ còn nhiều đệ tử Cửu Cung Phái như vậy, nếu phối hợp không tốt, khiến Trác Bất Đàn nổi giận, về Tinh La Điện giải quyết rạch ròi với Thiên Cơ Tông thì phiền phức to.
Hà sư huynh biết cao thủ cấp Tông chủ như Chúc Đại Trung không thể hạ mình như vậy, liền đứng ra dàn hòa:
- Trác Điện chủ, Chúc Tông chủ là do bọn ta mời, cũng coi là người đồng hành cùng Cửu Cung Phái lúc này, hãy để ta xin lỗi có được không?
Trác Bất Đàn kiên quyết lắc đầu:
- Không! Nếu Chúc Đại Trung chưa động thủ, nếu chỉ là sự giao tranh giữa vãn bối các ngươi thì ta tuyệt đối có thể bỏ qua. Nhưng hắn thân là Tông chủ, lại không để ý đến thân phận, việc này bản Điện chủ chỉ bảo hắn xin lỗi là khách khí lắm rồi! Nếu là sư phụ của môn hạ đây đích thân đến, không khiến hắn máu bắn ba bước mới lạ đấy!
Đây không phải lời nói chơi, nếu là Truân Trung Trì thì chắc chắn không nói năng điềm đạm thế này. Có kẻ muốn giết đệ tử cưng của hắn, không đánh ba trăm hiệp tuyệt đối không xong. Nguồn truyện: Truyện FULL
Chúc Đại Trung giận dữ:
- Được, Trác Đại Điện chủ, coi như ngươi lợi hại. Hôm nay ta sẽ xin lỗi. Chuyện này chúng ta chưa xong đâu!
Nói rồi hắn gật gật đầu với Tần Vô Song:
- Tiểu tử, ngươi giỏi lắm. Hôm nay ta không phải với ngươi. Hi vọng sau này có cơ hội chúng ta sẽ thân thiết hơn!
Chúc Đại Trung mặt cười mà như không cười, khẩu khí tuy là xin lỗi nhưng lại ẩn chứa sát ý.
Sao Trác Bất Đàn lại không nhìn ra chứ? Hắn biết, xin lỗi chỉ là hình thức, hắn không hi vọng sẽ thuyết phục được Chúc Đại Trung, Trác Bất Đàn thản nhiên nói:
- Ngày tháng còn dài, Chúc Đại Trung, ngươi hãy nhớ lời hôm nay ngươi nói. Nếu có lần sau chắc chắn không chỉ đơn giản là xin lỗi vậy đâu!
Chúc Đại Trung cười khinh khỉnh:
- Trác Đại Điện chủ, lỗi thì cũng xin rồi, ngươi cũng nên tránh đường đi chứ nhỉ?
Trác Bất Đàn cười nhạt:
- Đây là lãnh thổ Đế quốc Đại La chúng ta, ngươi là khách nên tránh đường mới phải!
Hà sư huynh phẩy tay ra hiệu cho các đệ tử Cửu Cung Phái tránh sang một bên. Chúc Đại Trung bất lực, đành thúc ngựa sang bên cạnh, miệng không ngừng lầm bầm, cũng không biết hắn đang nguyền rủa cái gì. Trác Bất Đàn nói với Tần Vô Song:
- Con đi trước đi!
Tần Vô Song gật đầu bước đi, đến trước mặt Chúc Đại Trung liếc hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Chúc Tông chủ, ngài nói hay lắm! Ngày tháng còn dài, hi vọng mệnh ngài dài có thể sống đến ngày chúng ta gặp lại nhau.
Không phải uy hiếp, đây là sự phẫn nộ từ phế phủ Tần Vô Song, những kẻ khiến Tần Vô Song phẫn nộ không nhiều, đếm đi đếm lại cũng chỉ có mấy kẻ mà thôi.
Trác Bất Đàn nhìn Tần Vô Song đi xa rồi mới hiên ngang bước đi, không thèm nhìn Chúc Đại Trung lấy một cái.
Chúc Đại Trung nghiến răng nghiến lợi nhưng đành bất lực, kém về thực lực khiến hắn như bị trói chân trói tay, ngoài việc ôm hận trong lòng ra thì chẳng thể làm gì.
- Ngươi đắc ý cái gì chứ?
Chúc Đại Trung nhổ nước miếng, lầm bầm chửi rủa. Hà sư huynh thở dài:
- Mọi người tiếp tục lên đường thôi. Chúc Tông chủ, trong giới tu luyện, chẳng qua cá lớn nuốt cá bé. Ai cũng có thể gặp phải chuyện không hay. Hôm nay hắn uy hiếp ngài, ngày mai ngài hơn hắn, cũng có thể uy hiếp hắn như vậy. Nghĩ thoáng đi thì cũng chẳng là gì cả.
Chúc Đại Trung thở dài, cười khổ không nói gì, chỉ thúc ngựa:
- Đi thôi!

Đi qua đoạn đường hiểm trở, đến nơi khá rộng rãi, Tần Vô Song đứng đợi Trác Bất Đàn đuổi đến, hắn cúi người nói:
- Đa ta ơn cứu mạng của Đại Điện chủ!
Trác Bất Đàn xua tay:
- Vô Song, hôm nay thật nguy hiểm. Nếu không phải ta tách đoàn trước, trở về Tinh La Điện bế quan thì e là… Sau này con gặp tên Chúc Đại Trung đó phải tránh đi, không được hành động theo cảm tính.
Tần Vô Song gật đầu:
- Đệ tử hiểu!
Trác Bất Đàn nghĩ ngợi một lát rồi nói với vẻ lo lắng:
- Thiên Cơ Tông và Đế quốc Xích Long lén la lén lút hợp tác với nhau, đây không phải tin tốt. Ta thấy trong cuộc thi Cao Nhạc không hề tập trung, ánh mắt kỳ lạ, ta thấy nhất định là có âm mưu gì đó. Lẽ nào Thiên Cơ Tông lại dẫn sói vào nhà, dẫn Đế quốc Xích Long vào lãnh thổ các nước phía Đông? Đây không phải chuyện tốt. Một khi Đế quốc Xích Long can dự vào việc của ba nước phía Đông, không những sẽ gây mất cân bằng kết cấu thế lực của ba nước, mà còn có khả năng gây ra những hậu quả nghiêm trọng hơn. Cái này gọi là "mời quỷ đến thì dễ, tiễn quỷ đi mới khó". Một khi để Đế quốc Xích Long hưởng lợi rồi muốn chúng đi không dễ đâu.
- Đại Điện chủ, Thiên Cơ Tông dù vô sỉ thế nào thì cũng không thể làm chuyện bất lợi đến như vậy chứ? Đế quốc Xích Long một khi đã bước chân vào lãnh thổ phía Đông này thì ba nước chúng ta mãi mãi sẽ không còn ngày yên bình!
Trác Bất Đàn trầm tư:
- Chuyện này không thể giải quyết trong phạm vi tông môn được.
- Ừm, Đại Điện chủ nói có lý. Nếu thật sự như thế thì chúng ta phải liên thủ với Đế quốc Đan Dương mới được!
Trác Bất Đàn trầm ngâm:
- Dù có liên thủ với Đế quốc Đan Dương, nhưng nếu Đế quốc Xích Long thật sự nhúng tay vào thì cũng không dễ đối phó. Thôi được rồi, chuyện này cũng không phải một sớm một chiều là giải quyết được. Vô Song, sau khi ngươi đi Bách Việt Quốc hãy về Tinh La Điện càng sớm càng tốt!
Tần Vô Song gật đầu:
- Vâng!
Đang định lên đường thì Trác Bất Đàn bỗng nói:
- Cuộc thi lần này Thiên Cơ Tông chỉ xuất hiện có ba Tông chủ, có lẽ còn một Tông chủ nữa không có mặt. Chỉ e là hắn cũng ở trong lãnh thổ Đế quốc Đại La ta. Vô Song, lần này trên đường con phải cẩn thận!
Tần Vô Song nói:
- Vâng con biết rồi!
Trác Bất Đàn nhìn Tần Vô Song đi xa rồi mới chạy về hướng Tinh La Điện, trong lòng than thở:
- Vô Song và Dực nhi là tương lai của Tinh La Điện. Thật sự mong chúng mau chóng trưởng thành. Ba năm nữa là đi Vô Tận Đông Hải, mong chúng có thể thành công trở về. Như vậy Tinh La Điện có lẽ tương lai sẽ có hai Linh Võ Đại viên mãn có thể bảo vệ cho Đế quốc Đại La huy hoàng vài trăm năm!

Tần Vô Song dọc đường luôn thận trọng, chưa đến một ngày sau là vào lãnh thổ Bách Việt Quốc. Lúc này, tin đại thắng của Tinh La Điện ở Đế quốc Thiên Trì vẫn chưa truyền đến Đế quốc Đại La, càng không thể truyền tới Bách Việt Quốc. Tần Vô Song vào trong lãnh thổ Bách Việt Quốc cũng không gặp phải trở ngại gì.
Nhưng bây giờ Tần Vô Song cũng không cần phải che giấu gì nữa. Việc đầu tiên phải làm khi về Bách Việt Quốc là hiên ngang đến thăm Võ Thánh Sơn.
Tử Bào Võ Thánh nghe đến bảy chữ "cố nhân Tần Vô Song đến thăm" thì miệng mồm há hốc ra. Trước hắn vẫn nghĩ Tần Vô Song không phải kẻ đoản mệnh, nhưng không có chứng cứ nào là có điềm lành, dần dần cũng nghĩ là Tần Vô Song thật sự đã không còn tại thế nữa.
Dù sao thì gần một năm nay chẳng có bất cứ tin tức gì liên quan đến việc Tần Vô Song còn sống. Vậy mà bây giờ Tần Vô Song lại đến? Đây là một sự tính toán rõ ràng của Tần Vô Song - hắn muốn "hồi sinh" trên danh nghĩa?
Khi thấy Tần Vô Song, Tử Bào Võ Thánh dụi dụi hai mắt rồi cười lớn:
- Vô Song Hầu, lão phu biết ngươi không dễ chết thế đâu mà, quả nhiên là thế thật!
Tử Bào Võ Thánh tuy cười lớn nhưng khóe mắt lại đỏ lên. Tin Tần Vô Song còn sống, dù với cá nhân hắn hay cả Bách Việt Quốc thì đều vô cùng quan trọng, quả thực là chuyện vui to lớn. Với cá nhân Tử Bào Võ Thánh, Tần Vô Song có ơn giúp hắn có được vị trí Tử Bào Võ Thánh này, cũng là nhấc hắn từ thân phận Tôn giả lên Võ Thánh hộ quốc.
Với cả Bách Việt Quốc mà nói, Tần Vô Song chính là nhân vật cấp biểu tượng. Có Tần Vô Song, các nước xung quanh muốn ăn hiếp Bách Việt Quốc phải suy nghĩ đến cảm nhận của Tần Vô Song một chút. Nếu không, trận đại khai sát giới một năm trước đó chính là ví dụ.
Tần Vô Song chết, Đại Ngô Quốc và Tây Sở Quốc không biết có bao nhiêu kẻ vui sướng, khiến trên dưới Bách Việt Quốc đã cảm thấy một sự uy hiếp rất lớn. Nay xem ra bọn chúng đã vui mừng không công rồi. Còn vận may của Bách Việt Quốc thì sẽ được tiếp nối.
Tần Vô Song cười:
- Tử Bào lão ca, tu vi của huynh đến nay cũng tiến bộ không ít đó!
Tử Bào Võ Thánh một năm trước Tần Vô Song đã cho hắn một viên Cực phẩm Sơ Linh Đan thì hắn mới lên được cảnh giới Tiên Thiên. Khi ấy, Cực phẩm Sơ Linh Đan đã thể hiện điểm tốt của nó. Cảnh giới Tiên Thiên của Tử Bào Võ Thánh có thể nói là một ngày tiến nghìn dặm. So với các Tiên Thiên cường giả khác, tốc độ tăng cao của cảnh giới có thể nói là cực kỳ nhanh.
Chỉ nói về tu vi, tu vi của Tử Bào Võ Thánh bây giờ hầu như không kém Cầu Lệnh Đức năm đó. Mà Cầu Lệnh Đức đã có đến mấy chục năm trong cảnh giới Tiên Thiên.
Với tiềm lực và tốc độ tiến bộ của Tử Bào Võ Thánh, đuổi kịp Dịch Trần Tử của Tây Sở Quốc chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, thậm chí cũng có thể có ngày hắn sẽ vượt qua Dịch Trần Tử và thay thế vị trí Võ Thánh Đệ nhất ở Công quốc của Dịch Trần Tử.
Hai đại Tiên Thiên của Bách Việt Quốc gặp nhau, ý nghĩa chiến lược của nó không cần nói cũng biết. Chân Võ Thánh Địa đã lập tức lan truyền thông tin ra toàn quốc, tuyên bố Vô Song Hầu đã bình an trở về, và còn đại thắng trong Đại hội So tài Đông Tam quốc!
Tin này vừa được công bố, Bách Việt Quốc có thể nói là cả nước hân hoan! Dù là cấp cao như Hoàng đế cũng vui hết sức, ai ai cũng muốn đi bái kiến Tần Vô Song, nhưng lại bị Tử Bào Võ Thành từ chối hết.
Nay Tần Vô Song là đệ tử Tinh La Điện, địa vị không tầm thường, không phải ai muốn gặp là cũng có thể gặp. Dù có là Hoàng đế, muốn gặp Tần Vô Song cũng phải xem ý của hắn thế nào đã. Cũng may Tần Vô Song khá hiền lành nên Hoàng đế mới được thỏa tâm nguyện.
Cả nước Bách Việt Quốc vui mừng ca múa chúc mừng Vô Song Hầu khải hoàn trở về. Các loại tin đồn liên quan đến việc Vô Song Hầu giả chết cũng mọc lên như nấm sau mưa.
Đương nhiên, mọi phiên bản đều miêu tả Vô Song Hầu vô cùng anh dũng, là hóa thân của trí tuệ và võ dũng, của anh hùng và hiệp nghĩa.
Tin tức rất nhanh đã lan đến Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc. Dịch Trần Tử và ba Tôn giả của Đại Ngô Quốc đều như chạm phải điện, người cứng đơ như đá… Lúc này chúng mới biết, việc hôm đó đến Tần gia mạo phạm là quyết định ngu xuẩn đến mức nào!
Tin tức này khiến chúng càng kiên định từ giờ về sau sẽ không đối địch với Bách Việt Quốc, không nhớ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Tần gia nữa!
Nếu không thì chỉ tự tìm cái chết mà thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.