Qua lần giao chiến ở Bích Phù Sơn lần trước, Tần Vô Song giờ đã có chút kinh nghiệm khi gặp cao thủ địa hành. Hắn đoán, nếu chạy vào rừng, chắc chắn Quỷ Đồng Tử sẽ dùng thuật địa hành chứ không thể đi hiên ngang đi vào. Vì như thế sẽ biến mình thành cái bia sống cho Tần Vô Song tấn công. Chắc chắn là Quỷ Đồng Tử có suy nghĩ như vậy. Tần Vô Song nhảy trái nhảy phải nhanh nhẹn như con mèo rừng, ẩn nấp trong những lùm cây rậm rạp, từ góc độ của hắn có thể quan sát được rõ ràng mọi sự thay đổi xung quanh. Còn Quỷ Đồng Tử ở dưới lòng đất thì không thể nhìn thấy Tần Vô Song. Như vậy về phần "địa lợi" Tần Vô Song tự nhiên đã chiếm được thế thượng phong. Thần Tú Cung… trong đầu Tần Vô Song lặp đi lặp lại ba chữ này. Hắn biết, lần này muốn giết Quỷ Đồng Tử chỉ có thể dựa vào Thần Tú Cung. Dùng các loại thủ đoạn hay binh khí khác e là đều không thể chính diện giết được Quỷ Đồng Tử. Trong cuộc giao chiến của Quỷ Đồng Tử với Triệu Mục Chi, Tần Vô Song đã nhìn ra được một vài điều về thủ đoạn của hắn, biết thủ đoạn của hắn không phải tầm thường. Nếu đối kháng chính diện có lẽ Tần Vô Song không thua nhưng khả năng thắng cũng không nhiều. Nói chung, nhiều nhất là ngang bằng nhau. Kết quả như vậy chẳng có ý nghĩa gì hết. Tần Vô Song dụ Quỷ Đồng Tử đến đây đâu phải muốn đánh ngang tay với hắn. Tên Quỷ Đồng Tử đã mạnh như vậy, lại là Đệ tử Trung tâm, chắc chắn hắn sẽ là đại địch trong Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này. Nếu đã ra tay thì phải giết chết hắn! Đây chính là tính toán của Tần Vô Song. Hắn cũng muốn thử xem uy lực của Thần Tú Cung rốt cuộc lớn đến mức nào! Hôm đó Thương Dạ đại ca dùng Xuyên Vân Cung, uy lực cũng đã lớn như vậy rồi. Mà đại ca nói Thần Tú Cung này còn mạnh hơn nhiều lần so với Xuyên Vân Cung. Vậy thi khi thi triển sẽ có hiệu quả ra sao đây? Tần Vô Song rất mong chờ được biết. Nhưng hắn cũng không vội vàng, giờ chưa phải lúc sử dụng Thần Tú Cung. Quỷ Đồng Tử phóng đi dưới lòng đất, cũng đang ngầm cảm ứng phương vị của Tần Vô Song. Còn Tần Vô Song thì đương nhiên biết Quỷ Đồng Tử đang làm gì, mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn. Quỷ Đồng Tử bỗng nhiên dừng lại cười dữ tợn, hắn đã xác định được phạm vi của đối thủ. Hắn lao vọt lên khỏi mặt đất, một đôi quỷ trảo bắn ra vô số ảo ảnh như bàn tay quỷ tóm về cái cây Tần Vô Song đang nấp. Sau hàng nghìn hàng vạn quỷ thủ bắn ra chỉ thấy lá cây rụng lả tả bay tứ tung khắp nơi. Cái cây một phút trước còn um tùm mà giờ đã trơ trụi cành khô, không còn cái lá nào. Quỷ Đồng Tử cười khặc khặc, hét thị uy: - Ngươi cứ trốn đi! Bản đại gia xem ngươi trốn được đi đâu! Dứt lời hắn giang tay quét một đường. Kình phong cuồn cuộn, âm phong thổi ào ào như quỷ khốc thần sầu, sức mạnh của những chiếc móng vuốt đó chỉ xoẹt một cái đã đốn gãy gốc đại thụ to hai người ôm. Rắc rắc! Cây cối bắt đầu gãy đổ, Tần Vô Song thân nhẹ như chim yến, nhanh nhẹn nhảy sang cây bên cạnh. Chim chóc trong rừng không tránh khỏi kinh hoàng, kêu lên thảm thiết, bay loạn tứ tung. Quỷ Đồng Tử thấy Tần Vô Song không đối chiến với mình thì giận dữ: - Ngươi muốn chạy đến bao giờ? Tần Vô Song nói: - Có bản lĩnh thì ngươi cứ xông lên, việc gì phải để ý ta làm thế nào? Quỷ Đồng Tử cười nham hiểm: - Được thôi, thủ đoạn ta nhiều lắm! Ngươi đã thích chơi thì ta chiều! Nói rồi hắn giơ cao tay thu về hai cái quỷ trảo. Hai tay xoa vào nhau và biến thành hai lưỡi đao sắc lẹm. Hai tay Quỷ Đồng Tử lúc này giống như con bọ ngựa đang giương hai chiếc càng, chân dẫm mạnh, hai lưỡi đao bổ xuống Tần Vô Song. Chiêu này chính là Đường Lang Song Đao hợp nhất, đao quang lạnh lẽo đáng sợ như liềm máu dưới địa ngục, khí thế như muốn chẻ đồi bổ núi. Ánh sáng lóe lên trước mắt Tần Vô Song, toàn thân hắn một lần nữa bật sang một bên. Mục tiêu của hắn chỉ có một, đánh lạc hướng, khiến Quỷ Đồng Tử cảm thấy Tần Vô Song không có sức chiến đấu với Quỷ Đồng Tử hắn. Quỷ Đồng Tử thấy Tần Vô Song như vậy thì cười dữ tợn, không chửi bới nữa, chân nhún một cái nhảy lên như cóc, hai cánh tay lại vung lên, đao quang lại bắn ra, lần này là hai đường đao song song, một trái một phải trông như hai con thiên mã xông lên phía trước. Tần Vô Song cúi người và nhảy xuống dưới. Quỷ Đồng Tử thấy vậy cũng nhảy xuống dưới, hắn giận dữ hét lên: - Trốn chạy là bản lĩnh duy nhất của Long Hổ Môn các ngươi sao? Đầu óc Quỷ Đồng Tử đơn giản, quả nhiên đã coi Tần Vô Song là đệ tử của Long Hổ Môn. Tần Vô Song cười lạnh: - Ngươi ngoài việc có cái miệng ra thì cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt! Quỷ Đồng Tử nghe thế nộ khí xung thiên, vung đao liên tiếp không ngừng. Đao quang tung hoành đan chéo nhau chi chít, những tiếng keng keng vang lên không ngừng, nháy mắt đao quang đã bao vây lấy Tần Vô Song. Tần Vô Song biết là tên Quỷ Đồng Tử này chắc đã đến lúc bùng nổ rồi. Bùng nổ cũng có nghĩa là đã mất kiểm soát, đây chính là cơ hội tốt để lợi dụng. Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đương nhiên giúp Tần Vô Song hiểu được đạo lý này. Quả thật Quỷ Đồng Tử đã mất kiểm soát, hắn trước nay thích tàn sát, trong chiến đấu đặc biệt thích nhìn cảnh kẻ địch nằm trong vũng máu, cảnh đó mới khiến hắn cảm thấy sảng khoái. Nhưng lần này đấu với Tần Vô Song hắn lại cảm giác sức lực toàn thân không có đất dụng võ, sức mạnh liên tiếp phóng ra chỉ đánh trúng không khí, hắn có cảm giác thất bại, một cảm giác cực kỳ khó chịu. Cảm giác này không phải vì thực lực hắn không bằng đối thủ mà là vì đối thủ không chịu đối chiến trực diện với hắn, khiến hắn không thể hiện được sức mạnh. Hắn phải băm Tần Vô Song ra thành trăm mảnh vụn mới giải trừ được sự phẫn uất trong lòng. Bỗng Quỷ Đồng Tử thấy mắt hoa lên, một đạo ánh sáng bắn qua, là kiếm khí? Quỷ Đồng Tử không tức giận mà ngược lại còn thấy vui. Phản kích à? Quỷ Đồng Tử mừng như điên, hắn không sợ đối thủ phản kích, chỉ sợ đối thủ không tấn công mà chỉ chạy trốn. Cặp đao thu về chặn ở phía trước. Keng! Một tiếng va chạm lớn vang lên. Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Tần Vô Song đập vào thân đao tạo nên một vết lõm sâu. Quỷ Đồng Tử cười hung hăng, hắn vung tay lên, một luồng sáng kỳ lạ tỏa ra từ cây đao, lúc nhìn lại thì nơi lõm trên cây đao đã trở lại như cũ. Không hiểu cây đao này từ đâu ra lại có khả năng tự hồi phục biến thái như vậy! Đương nhiên chiêu vừa rồi của Tần Vô Song chỉ là công kích Thực kiếm bình thường, chứ chưa thi triển Băng Kiếm Khí mà hắn ngộ ra được trong sơn động. Khí hậu lúc này khá nóng bức, thật sự không thích hợp thi triển Băng Kiếm Khí, Tần Vô Song hiểu điều này nên cũng không miễn cưỡng sử dụng. Dù sao cách đó cũng tiêu hao nhiều linh lực, nếu không phải là hoàn cảnh có lợi nhất, có thể không dùng thì tốt nhất không dùng. Nếu không, hiệu quả không những không tốt ngược lại có thể khiến hắn mất đi tiết tấu chiến đấu. Hắn quyết định dùng Tử Dương Kiếm! Ánh sáng đỏ lóe lên, Tử Dương Kiếm xuất hiện trong tay Tần Vô Song. Quỷ Đồng Tử quơ quơ hai thanh đao hét lên: - Dám tiếp ta mấy chiêu không? Tần Vô Song không chút sợ hãi: - Ban đầu nhường ngươi một chút thôi, lẽ nào ta lại sợ một con quỷ lùn tịt như ngươi sao? Quỷ Đồng Tử là Linh căn Biến dị, cơ thể vào gương mặt cổ quái luôn là nỗi hận trong lòng hắn. Đi trên đường ai dám tò mò nhìn hắn đều bị hắn hành hạ đến chết, huống hồ Tần Vô Song lại nói thẳng toẹt ra hắn là con quỷ lùn tịt? Cơn giận dữ bùng nổ, hắn gầm lên vung đao chém tới. Tử Dương Kiếm của Tần Vô Song một chút cũng không chậm trễ, vung lên chém ra ba đạo kiếm quang lao vào đạo đao quang của Quỷ Đồng Tử. Uỳnh! Hai luồng ánh sáng trắng đỏ lao vào nhau, luồng linh lực bị phá vỡ bắn tung tóe khắp nơi như phi đao ám khí, cắt cho lá cây rơi rụng lả tả. Quỷ Đồng Tử mới một chiêu đánh với Tần Vô Song cũng thầm thấy sảng khoái. Hắn biết rằng đối thủ quả nhiên không tầm thường, thực lực cũng cao hơn Triệu Mục Chi nhiều lần. Đối thủ như vậy càng khiến Quỷ Đồng Tử hắn thấy hưng phấn, thấy thú vị. Hành hạ đối thủ như vậy mới sảng khoái. Nghĩ đến đây Quỷ Đồng Tử bỗng cuộn người lại thành quả cầu thịt, toàn thân được bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng, rồi lao về phía Tần Vô Song như một viên đạn pháo. Hai lưỡi đao khua liên hồi khiến quả cầu thịt như được trang bị thêm gai nhọn, lăn đi như con nhím xù lông. Tần Vô Song nắm chắc Tử Dương Kiếm, hét lớn rồi chém xuống chính giữa quả cầu thịt đó. Xoẹt! Kiếm khí chém xuống người Quỷ Đồng Tử, Quỷ Đồng Tử lúc này như con ốc đang xoáy tròn vô cùng khéo léo vòng qua đạo kiếm khí rồi lại lao về Tần Vô Song. Tần Vô Song vẫn không hề run sợ, tay trái vung lên, sợi roi xà hình tung ra uốn lượn thành sáu vòng từ nhỏ đến to, nhìn như một chiếc sọt đang úp về phía Quỷ Đồng Tử. Độ dài của sợi roi rất có lợi thế, nhìn thì giống như sáu cái vòng biến to dần, nhưng thực ra là sáu luồng sức mạnh giam cầm vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần Quỷ Đồng Tử bị một trong sáu luồng sức mạnh đó trói lại, chỉ có nước bó tay chịu bị bắt mà thôi. Quỷ Đồng Tử thấy sáu cái vòng đó lao xuống cũng biết lợi hại, không dám tùy tiện tiến công. Toàn thân hắn bật trên không một cái, mở rộng cái thân hình quả cầu ra, vung hai cây đao lên móc lấy cây roi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Khi đao đã móc được, Quỷ Đồng Tử lộ ra nụ cười quái dị, bỗng lóe lên một ánh sáng trắng, hai cây đao biến thành móng vuốt sắc lẹm tóm chặt lấy cây roi của Tần Vô Song. Dường như Tần Vô Song đã liệu được chiêu này của Quỷ Đồng Tử, hắn không tránh né. Hắn đã thấy Quỷ Đồng Tử dùng móng vuốt cắt đứt phán quan bút của Triệu Mục Chi, nhưng Tần Vô Song hắn có cách của mình… Quỷ Đồng Tử thấy Tần Vô Song không thu roi lại thì mừng thầm, tóm lấy roi định cắt. Nhưng lúc đó Quỷ Đồng Tử chợt cảm thấy như bị điện giật, toàn thân co giật dữ dội, khí hải đan điền như bị lực lượng gì đó rút mạnh, khó chịu không lời nào tả được! Chuyện gì vậy? Quỷ Đồng Tử kinh hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]