- Sao vậy? Hạ Tử Trọng thoáng có chút giật mình: - Đám khốn khiếp đó tại sao vẫn chưa tới? Trên mặt Tần Vô Song lộ ra một nụ cười quỷ dị, đám người kia đương nhiên không phải không tới, mà là đang ẩn núp ở trong một góc gần đó, phân biệt ẩn náu trong những xó xỉnh khác nhau, tản ra làm thành một vòng vây. Đưa mắt ra hiệu về phía Đồng Ngôn, Đồng Ngôn ngầm hiểu trong lòng: - Hạ huynh phải cẩn thận đề phòng, đám rùa đen khốn khiếp đó, thích nhất là giấu đầu lui đuôi, ngươi cảm thấy bọn chúng không tới, có lẽ bọn chúng đã tới từ lâu rồi, lúc này chẳng qua đang trốn ở xó xỉnh nào đó làm rùa đen rụt đầu đấy thôi! Tần Vô Song thầm tán thưởng, thầm nghĩ đầu óc của Đồng Ngôn này quả nhiên là rất cao, nghe thấy mấy tiếng chửi bậy này, mấy gã Võ đồng của Đại Ngô Quốc mà giữ được bình tĩnh mới là quái lạ. Quả nhiên, sau mấy tiếng kêu, Võ đồng của Đại Ngô Quốc đều từ bụi cỏ đang ẩn náu chui ra, bao quanh làm thành một vòng vây, bao vây đám người Tần Vô Song lại. Tính toán đầu người, chỉ có mười hai người. Tần Vô Song liếc mắt đảo qua, đã biết trong mười hai người này, tuyệt đối không có Tề Ngâm Phong, không có cái gọi là Chân Võ Cảnh Cửu đẳng nào. Đám Võ đồng này của Đại Ngô Quốc vừa chui ra, tình cảnh số người bên Bách Việt Quốc rơi vào thế bất lợi, lập tức thể hiện ra. Nhưng cho dù như vậy, đám thiếu niên này trái lại không hề có chút vẻ sợ hãi trên mặt. Hai nước đối chọi nhau, cho dù là thiếu niên cũng tuyệt không thiếu nhiệt huyết. Trước mặt sự đối kháng, ngoài tử chiến ra, không còn lựa chọn nào khác. Sợ hãi sao? Trong dòng máu của võ giả từ trước đến nay không có hai từ "sợ hãi"! Sáu gã Võ đồng theo bản năng dựa vào bên cạnh người Tần Vô Song, hình thành lên một vòng phòng ngự lấy Tần Vô Song làm trung tâm. - Tinh thiếu gia, kẻ đánh ngươi bị thương là ai? Tần Vô Song thản nhiên hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net Tây Môn Tinh nhìn quét qua một vòng, chỉ về phía trước: - Đó là hai kẻ mặc y phục vàng, là một đôi huynh đệ song sinh. Hai đánh một thật không biết xấu hổ. Nếu là đơn độc chiến đấu, Tây Môn Tinh ta há lại để thua đám chuột nhắt Đại Ngô Quốc sao? - Chửi hay lắm, lấy nhiều đánh ít, ngay cả chuột nhắt cũng không bằng! Tần Vô Song lãnh đạm trách mắng, đột nhiên trừng mắt hướng ra bên ngoài: - Còn có một vị, ẩn núp làm chi? Chẳng lẽ không muốn người ta nhìn thấy người? Lời này của Tần Vô Song vừa mở miệng, trực tiếp hướng về phía khoảnh rừng rậm rạp phía Tây mà hô lên, hiển nhiên là nhằm vào một người đang bí mật trốn ở đó mà phát ra. Bọn người Tây Môn Tinh đều kinh ngạc, giật mình nhìn về hướng khoảnh rừng đó. Ngay cả mười hai người của Đại Ngô Quốc cũng có chút giật mình, bọn họ đương nhiên biết người đang trốn ở đó là ai. Theo chuyện đã ước định trước đó, nếu bọn họ có thể áp chế được tràng diện, Tề Ngâm Phong sẽ cố gắng hết sức không lộ diện. Trừ phi bọn họ không áp chế được tràng diện, Tề Ngâm Phong mới có thể đích thân xuất mã. Nhưng không ngờ, còn chưa bắt đầu động thủ, hành tung của Tề Ngâm Phong đã bị người ta khám phá. Cứ như vậy, kế hoạch đánh úp giành thắng lợi của bọn chúng chẳng khác nào phá sản hoàn toàn. Tề Ngâm Phong hừ nhẹ một tiếng, động thân nhảy ra, dưới ánh trăng có vẻ cực kỳ lạnh lùng, khí chất khắp người mang tới cho người ta một loại cảm giác cao ngạo. Quả nhiên không thẹn là cháu nội chính thống của Võ Thánh hộ quốc Đại Ngô Quốc. Nhìn khí chất này, thật sự không thua gì các vị Tôn giả của Bách Việt Quốc. - Tề Ngâm Phong này, thật sự có chút bản lĩnh, sợ rằng trong số các cường giả Chân Võ Cảnh Cửu đẳng của Bách Việt Quốc cũng chỉ có Tử Bào Đại Tôn giả mới có thể trấn áp được uy thế của hắn. Nhưng sợ rằng cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Cho hắn thời gian ba năm có lẽ Tử Bào Đại Tôn giả cũng phải chịu thua! Tần Vô Song lần đầu nhìn thấy Tề Ngâm Phong, đã đánh giá rất cao. Nếu cảm ứng không sai, Tề Ngâm Phong này có lẽ đã bắt đầu tiếp xúc với cái gọi là "Đạo". Trước kia, Tử Bào Đại Tôn giả đã từng giảng giải cho Tần Vô Song "Đạo" là cái gì, Tần Vô Song chỉ mới hiểu biết lơ mơ. Còn Tề Ngâm Phong này, có lẽ ngay từ nhỏ đã được nghe quen tai nhìn quen mắt tổ phụ Võ Thánh hộ quốc của hắn, đối với phương diện lĩnh ngộ "Đạo", xác thực có chút tâm đắc. Có lẽ, người này nếu có được cơ duyên, tiến vào cảnh giới Tiên Thiên cũng không phải là chuyện quá xa nữa! Tần Vô Song liếc mắt, cũng không nhìn nhiều, mà chỉ nói: - Hai kẻ lấy đông đánh ít, có gan đánh người, bước ra đi! Hai huynh đệ song sinh đó của Đại Ngô Quốc xưa nay vốn dũng mãnh, cũng không e ngại, nghênh ngang bước ra: - Thế nào chứ? - Là các ngươi đã ra tay sao? Tần Vô Song lạnh lùng hỏi. - Là chúng ta thì thế nào? Tiểu tử đó cứng miệng, đòi đánh. Tối nay, chúng ta không chỉ đánh hắn, tất cả các ngươi ở đây, cả đám không ai thiếu được một bữa thịt da đau đớn đâu! Tần Vô Song gật gật đầu: - Tốt lắm, xem ra nắm đấm của các ngươi rất cứng! Hắn nói xong, chậm rãi bước lên mấy bước, chỉ vào Tây Môn Tinh: - Hắn là đệ tử Vương tộc dưới trướng Vương lĩnh mà ta thống trị, các ngươi ở địa giới Tinh La Điện đánh hắn, chẳng khác gì đánh vào thể diện của Vương tộc ta. Hôm nay, ta phải đứng ra để các ngươi đánh thử xem, xem nắm đấm của các ngươi rốt cuộc cứng được bao nhiêu, thế nào hả? - Muốn bị đánh sao? Như vậy có gì khó khăn chứ? Hai huynh đệ song sinh liếc mắt nhìn nhau một lát, đều nhe răng cười tiến lên phía trước, hai nắm đấm không ngừng nắm lại, các đốt ngón tay phát ra tiếng "lách cách" giống như rang đậu vậy. - Yêu cầu giống như vậy, cả đời này chưa từng nghe qua, muốn bị đánh, chúng ta sẽ toàn tâm giúp ngươi toại nguyện! Hai huynh đệ song sinh đưa mắt ra hiệu, dĩ nhiên trong lòng đã có dự tính khôn ngoan, một tả một hữu, cắt đứt toàn bộ đường lui hai bên của Tần Vô Song. Gào rống liên tục, đã nắm lấy nắm tay công kích đến trước mặt. Quyền thế này mặc dù không cách nào so sánh được với cường giả Chân Võ Cảnh thượng phẩm, nhưng thắng ở phối hợp ăn ý, ra quyền xảo quyệt. Bốn nắm tay xoay chuyển, tung ra quyền ảnh đầy trời, trong nháy mắt giống như có mười mấy nắm đấm đang lay động trước mặt Tần Vô Song. Tần Vô Song khinh miệt lắc đầu, không thèm liếc mắt lấy một cái, cánh tay nhẹ nhàng nhấc lên. Chỉ nghe thấy bốn tiếng giã "Ba ba ba ba" giống như đồng thời truyền ra. Tiếp theo bốn cánh tay của hai huynh đệ phảng phất giống như đột nhiên bị người ta tháo xuống vậy, mềm nhũn mắc ở trên vai, từ các đốt ngón tay đến xương cốt hoàn toàn đứt đoạn. Tần Vô Song nhàn nhạt mỉm cười, dưới ánh trăng, mặc dù ra tay đánh bị thương hai người nhưng vẫn ung dung, phảng phất vừa rồi căn bản không hề ra tay, mà luôn đứng nguyên tại chỗ. Bọn người Hạ Tử Trọng nhìn thấy màn này cũng không thể tưởng tượng nổi. Bọn họ biết Tần Vô Song mạnh, nhưng không ngờ, Tần Vô Song lại dễ dàng hủy đi lực chiến đấu của hai gã đối thủ dũng mãnh như vậy. Phía bên Đại Ngô Quốc, thấy hai gã Võ đồng vừa mới ra tay đã bị đối phương phế bỏ cánh tay, đều kinh hãi thất sắc, tiến vào cảm giác vô cùng giận dữ, dần dần bao vây lại. Tần Vô Song vẫn ung dung, thản nhiên như trước. Những Võ đồng này, cho dù là một trăm người cùng xông tới, trong mắt hắn cũng không có gì quá khác biệt so với đám bù nhìn. Tựa hồ chính là bia ngắm sống, nếu hắn phải ra chiêu ít nhất cũng có thể tiêu diệt được hai trăm gã. Tề Ngâm Phong đột nhiên quát: - Khoan đã! Đám người Đại Ngô Quốc nghe thấy Tề Ngâm Phong quát bảo dừng lại, đều tránh ra tạo thành một đường đi, để Tề Ngâm Phong bước vào vòng vây. Tề Ngâm Phong nhìn Tần Vô Song đánh giá từ trên xuống dưới: - Ngươi là đệ tử của Bách Việt Quốc? Tần Vô Song cũng không trả lời, nửa cười nửa không nhìn về phía Tề Ngâm Phong, trên mặt có chút đùa cợt không che giấu chút nào. Đây không phải là Tần Vô Song giả bộ, mà là hắn cố ý khinh thường Tề Ngâm Phong, từ đó đả kích khí thế cao ngạo của đám Võ đồng phía bên Đại Ngô Quốc. Hắn biết, đám người này của Đại Ngô Quốc, đối với Bách Việt Quốc ít nhiều có chút cảm giác ưu việt hơn người, đặc biệt là số người được tuyển chọn trong Thí luyện Võ đồng lần này tựa hồ gấp đôi Bách Việt Quốc, càng khiến cảm giác ưu việt của bọn họ tăng thêm. Còn hành động mà Tần Vô Song làm lại kéo cảm giác ưu việt của bọn họ xuống, ngã trên mặt đất, sau đó bước trên hai chân, nhổ lên mấy bãi nước bọt. - Tề lão đại, tên này nhìn rất lạ mặt! Có lẽ không phải đệ tử của Bách Việt Quốc! - Tuyển chọn lần hai, Võ đồng của Bách Việt Quốc đã được chọn ra sáu người. Tiểu tử này cũng không biết ở đâu chui ra! Tề Ngâm Phong cũng cau mày: - Các hạ trước đó nói ta giấu đầu giấu đuôi, bây giờ rốt cuộc là ai giấu đầu giấu đuôi chứ? Tần Vô Song thản nhiên cười: - Ta đang suy nghĩ, nếu ngươi ở Tinh La Điện bị người ta giết chết, lão già Tề Thắng Nam kia, không biết có đau lòng đến chết không? Sắc mặt Tề Ngâm Phong trầm xuống: - Chỉ dựa vào ngươi sao? Tần Vô Song cười cổ quái, lắc lắc đầu: - Nếu ta giết ngươi, sẽ mắc vào tội danh sát hại đồng môn. Ta nghe nói, đệ tử của Đại Ngô Quốc các ngươi, tối nay muốn kết thúc người của Bách Việt Quốc chúng ta. Cụ thể kết thúc như thế nào, cháu nội Võ Thánh hộ quốc của Đại Ngô Quốc ngươi, có thể đưa ra quá trình cụ thể không? Tề Ngâm Phong âm thầm nghiêm nghị, ý niệm trong lòng quay nhanh, đối phương rõ ràng biết thân phận xác thực của mình, nhưng khẩu khí vẫn giễu cợt như vậy, xem bộ dạng cũng không hề đơn giản, trong nháy mắt, đột nhiên nghĩ ra một cái tên. - Ngươi là Tần Vô Song? Câu này của Tề Ngâm Phong vừa hô lên, cũng đồng thời đề phòng nhìn Tần Vô Song. Trước khi hắn xuất phát ở Đại Ngô Quốc đã nghe thấy tên tuổi của Tần Vô Song. Bái Tam Điện chủ môn hạ, mặc dù vẫn chưa tới kịp biết được tin tức tình hình bên trong, nhưng vẫn luôn lưu ý đến tên cái tên Tần Vô Song này, hắn cũng nghe nói sở dĩ Bách Việt Quốc có thể thăng cấp lên Công quốc Thượng phẩm, hoàn toàn là dựa vào một mình Tần Vô Song tô điểm bên ngoài. Đáng tiếc là, Tam Điện chủ kể cho hắn nghe khá nhiều chuyện, nhưng cũng không đem chuyện thực lực của Tần Vô Song nói rõ ràng cho đồ đệ mới nhận là Tề Ngâm Phong hắn, một là do hắn tâm cao khí ngạo không muốn nói, hai là cũng không muốn đả kích vào lòng muốn tiến lên của môn hạ. - Không cần nói những lời thừa nữa! Tần Vô Song thản nhiên nói: - Ta chỉ hỏi một câu, muốn kết thúc như thế nào? Tề Ngâm Phong thấy Tần Vô Song khẩu khí cường thế, đương nhiên không dám tỏ ra yếu kém, thúc giục khí thế, càng muốn áp chế Tần Vô Song, thản nhiên nói: - Trong thế giới của võ giả, đương nhiên phải là sử dụng vũ lực giải quyết! - Được, lấy vũ lực giải quyết! Tần Vô Song thản nhiên nói: - Bên thắng như thế nào? Bên thua như thế nào? Đồng Ngôn đột nhiên mở miệng nói: - Trước kia là ai đã nói, bên thua phải cút ra khỏi Tinh La Điện? - Đúng vậy, bên thua lập tức cút đi! Bách Việt Quốc chúng ta, thắng được, cũng thua được! Tây Môn Tinh hát đệm theo. Hai người này đều biết thực lực bên trong của Tần Vô Song, đương nhiên không hề sợ hãi, đều nhanh chóng kêu lên, hiển nhiên là muốn dụ đám người của Đại Ngô Quốc mắc câu. Hạ Tử Trọng và Vạn Kim Bằng lại chau mày, bọn họ thực sự không ngờ, hai người Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh lại chủ động đưa ra chuyện này. Theo như bọn họ thấy, Bách Việt Quốc trước mắt đang rơi vào hoàn cảnh xấu. Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh kêu gào như vậy, không phải là tự cắt đường lui của nhà mình sao? Tần Vô Song mỉm cười nói: - Họ Tề kia, thua thì cút đi, những lời này là người của Đại Ngô Quốc các ngươi nói đúng không? Lời đã nói, người của Đại Ngô Quốc các ngươi cũng sẽ không thề thốt phủ nhận đấy chứ? Tề Ngâm Phong không trả lời, một gã đệ tử Vương tộc phía sau hắn tức giận nói: - Cược thì cược, lẽ nào đường đường Đại Ngô Quốc chúng ta lại sợ một tiểu quốc Bách Việt Quốc các ngươi sao? - Đúng vậy, Tề lão đại, cược với bọn chúng đi! Chúng ta lẽ nào lại có thể sợ bọn nhu nhược Bách Việt Quốc sao? - Cược đi, cược đi! Bên thất bại, lập tức cút đi! Đám đệ tử bên Đại Ngô Quốc, hiển nhiên vô cùng tin tưởng Tề Ngâm Phong. Hơn nữa xem tình thế trước mắt, phía bên Đại Ngô Quốc người bị thương có hai, nhưng bên đối phương cũng có một. Mười một đấu sáu, về số người đương nhiên là chiếm ưu thế tuyệt đối. Cục diện như vậy, còn do dự cái gì?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]