Chương trước
Chương sau
Địch mạnh ta càng mạnh, nhất khí trùng Viêm Dương, địch cứng ta càng cứng, lãm nguyệt nhập đại giang.
Viêm Dương chân khí, được Tần Vô Song không ngừng thúc dục tăng vọt, bành trướng, tận tình tàn sát bừa bãi, dường như phải đem tất cả đất đá xung quanh đốt đến khô cằn, lúc này mới chịu thôi.
Mà Tần Vô Song, toàn thân thì che phủ một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, khiến cả người hắn nhìn qua giống như cảnh Phượng Hoàng trùng sinh. Cao quý, thần bí, không thể nhìn thấu!
Tần Vô Song lại giơ lên một ngón tay, thanh âm nghiêm nghị vang lên:
- Một chiêu, ta nói rồi, chỉ cần một chiêu. Ngươi tiếp được, thì ngươi khỏi chết, tiếp không được, vậy chỉ có thể trách ngươi học nghệ không tinh!
Khai Trưởng lão khóe miệng mím chặt, nghĩ thầm tiểu tử này không biết học ở đâu được một bộ thân pháp, lại đến đây giở trò. Tiếp chiêu thì như thế nào?
Cho dù tiểu tử này từ trong bụng mẹ đã bắt đầu luyện công, nhưng làm sao lại có thể vượt qua được Chân Võ Cảnh Tứ đẳng?
Khai Trưởng lão sống mấy mươi năm trời, hạng người nào mà còn chưa thấy qua? Một thiếu niên Võ đồng mới mười sáu, mười bảy tuổi muốn dùng thực lực vượt qua hắn là Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, hắn căn bản không tin. Điều này hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của hắn, cũng không phù hợp lẽ thường.
Nhưng mà, thế sự vô thường, có những lúc, ngươi lý giải không được không có nghĩa là không thể xảy ra.
Thân ảnh Tần Vô Song đột nhiên động, trông như một con hổ đang đói mồi phóng xuống núi, mang theo tinh phong huyết vũ, thẳng hướng mà đến. Lần này, không có thân pháp quỷ dị, cũng không có động tác màu mè thêm vào.
Tần Vô Song xuất chưởng, trông cũng bình thường. Động tác bình thản, kỹ năng cũng đơn giản.
Nhưng mà… Chưởng lực giống như con đê ngàn dặm một khắc trước vẫn gió êm sóng lặng, ngay sau đó, lại đột nhiên tuôn trào ngàn dặm.
Chưởng lực như nước, mũi nhọn lúc nhập lúc xuất làm cho người ta chấn động, quay đầu quét tới.
Nhiệt khí đầy trời, Khai thúc chỉ cảm thấy râu, tóc mình trong khoảnh khắc cháy khô, trong cổ họng một trận khô khốc, toàn thân da thịt giống như bị nướng chín, khó chịu nói không nên lời.
Chỉ nghe xương cốt Tần Vô Song phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, vang lên không ngừng, chưởng lực mãnh liệt, đã tới trước mặt Khai Trưởng lão.
Không xong! Đợi đến lúc Khai Trưởng lão ý thức được thì đã quá chậm rồi.
Hắn nghĩ muốn chống đỡ, nhưng chỉ cảm thấy một chưởng này mờ mịt vô cùng, cũng không biết là nó đánh vào chỗ nào. Nghĩ muốn né tránh, nhưng tia nhiệt khí bao phủ đầy trời, đã hoàn toàn phá hỏng đường lui của hắn.
Hơn nữa, Tần Vô Song công kích cũng đã tới sát bên. Chờ hắn phản ứng quay đầu né tránh, cũng đã chậm rồi. Lúc này chạy trốn, thật không khác gì tự sát!
Khai Trưởng lão đã cảm nhận được hơi thở của Tử Thần.
Khai Trưởng lão rốt cuộc bất chấp tôn nghiêm cùng mặt mũi, hai tay lần lượt thay đổi, toàn lực đẩy dời ra một chưởng. Hai tay chồng lên, hai chưởng thành một chưởng, ý đồ đối kháng chưởng lực Tần Vô Song! Nhưng mà, thực lực chênh lệch là trí mạng.
Đến lúc chạm vào chưởng lực của Tần Vô Song, Khai Trưởng lão hối hận thì đã muộn. Thật giống như một con cừu đơn độc, muốn ngăn trở bầy sói xâm nhập, bất lực mà tuyệt vọng.
Phanh!
Hai chưởng lực không cùng cấp bậc va chạm, phát ra thanh âm vang vọng.
Ngay sau đó, thân hình Khai Trưởng lão đột nhiên bay ngược ra phía sau, giống như con diều bị đứt dây, rơi thẳng xuống, ầm ầm ngã xuống đài cao hơn mười thước, toàn thân xương cốt đứt rời từng khúc.
Lại nhìn Tần Vô Song, như cổ thụ, như thái sơn đứng trên sân đấu, vẻ mặt tự nhiên, cũng không có bất cứ đắc ý gì. Dường như đánh bại một đối thủ căn bản không khiến cho hắn quá mức kiêu ngạo.
Một chưởng này của Tần Vô Song, vừa để giết địch, cũng để lập uy. Hắn cơ hồ đã dùng ra toàn bộ sở học cả đời của mình. Nội công Viêm Dương Chân Kinh chí dương chí cương, cộng với chiêu thức cương mãnh nhất của Cửu Dương Chưởng. Hai cái kết hợp, có thể nói là thiên y vô phùng.
Tần Vô Song vừa ra tay liền dùng tới Bát Dương Phần Hoang, tuy rằng không có triển lộ hoàn toàn bí mật, nhưng để giết một Chân Võ Cảnh Tứ đẳng thì có thừa thực lực, chỉ có thể tính là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Dưới đài, một mảnh yên tĩnh chết chóc.
Cơ hồ mọi người, cũng thể hiện ra cùng một hình ảnh, cùng một biểu tình. Miệng mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc, hồ nghi, không thể tin được.
Một màn vừa rồi, đừng nói là giới quý tộc tại quận La Giang nho nhỏ chưa bao giờ nghe nói qua, ngay cả sứ giả Chân Võ Thánh Địa gặp nhiều biết rộng cũng chết đứng.
Một Võ đồng Thất đẳng dùng một chưởng trực tiếp đánh chết cường giả Chân Võ Cảnh Tứ đẳng?
Một màn này, cho dù là người chuyên kể chuyện tiểu thuyết cũng chưa từng tưởng tượng qua. Trừ phi, phải đảo ngược lại, cường giả Chân Võ Cảnh Tứ đẳng đánh chết Võ đồng Thất đẳng, lúc này mới hà hợp lý!
Mà chuyện bọn hắn cho rằng hợp lý, cũng không có phát sinh! Mà điều mọi người cho rằng không hợp lý, lại xảy ra thật.
Khai Trưởng lão khí nhược như tơ, tuy rằng toàn thân xương cốt bị vỡ nát, nhưng vẫn kiên trì chưa tuyệt khí, mặt vàng như nghệ, run rẩy vươn bàn tay khô héo như vỏ cây cầm lấy tay Hứa Tam Lập.
- Khai thúc.
Hứa Tam Lập tinh thần trống rỗng, hắn ngoại trừ sợ hãi ra cũng chỉ là kinh khiếp, sớm đem Tần gia nguyền rủa ngàn vạn lần.
- Tộc… Tộc trưởng…
Khai Trưởng lão khí lực yếu ớt, cố hết sức giãy dụa, muốn nói gì đó, yết hầu run run, thượng khí không tiếp hạ khí.
- Bỏ… Bỏ cuộc thôi… Bảo toàn… Bảo toàn gia tộc…
- Khai Trưởng lão!
Nhạc Trưởng lão lòng chua xót vô cùng, đột nhiên sinh ra một cổ cảm giác đau đớn:
- Từ bỏ Gia tộc Luận phẩm? Bảo toàn gia tộc, ngài nói là ý tứ này hay sao?
Không có đáp lại, Khai Trưởng lão đã sớm khí tuyệt.
Hứa Tam Lập nắm chặt tay, từ bỏ Gia tộc Luận phẩm? Cứ như vậy đem cái danh ngạch Hào môn dâng cho người khác? Hắn không cam lòng, quát lên:
- Chừng nào ta chết mới từ bỏ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn thân làm Tộc trưởng, quen hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, có người tâng bốc. Cũng đã quen cảm giác về sự ưu việt cao cao tại thượng. Bắt hắn tự nhiên nhượng bộ mấy cái này, hắn làm không được.
Tưởng tượng Tần gia lên thay thế bọn họ, tim hắn giống như bị độc xà cắn. Mất đi vị trí Hào môn, đối diện với cục diện mất đi tất cả. Khoảnh khắc thất bại, trở về bình dân, từ nay về sau tất cả ưu ái của một quý tộc cũng không còn quan hệ với Hứa gia nữa.
Hết thảy tôn trọng, hết thảy vinh quang, hết thảy đãi ngộ, đều trở thành mây khói. Hắn như thế nào tiếp nhận?
Chẳng những thế, Hứa gia ở vị trí Hào môn nhiều năm như vậy, gây thù hằn vô số, hiện tại không biết có bao nhiêu kẻ thù, một khi thất thế, những kẻ này sẽ xuất hiện, ném đá xuống giếng.
Đối phó Hào môn bọn họ không có dũng khí, đối phó gia tộc bình dân, bọn họ có rất nhiều biện pháp.
- Trận thứ ba, Nhạc Trưởng lão cùng ta xuất chiến, như thế nào?
Hứa Tam Lập rốt cục trì hoãn hết mức. Cũng may, lúc này đã gần giữa trưa, đã đến giờ cơm trưa. Trận thứ ba được sắp xếp vào giờ ngọ. Giúp cho Hứa gia một cơ hội lấy hơi lại một chút.
Giờ nghỉ ngơi tới rất đúng lúc, Hứa Tam Lập như quơ được cọng rơm cứu mạnh, mang theo người trong tộc tức tốc rời đi. Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủn, hắn phải bỏ đi hết thảy thể diện, đi tìm Tây Môn Đại phiệt cầu cứu. Hiện tại, chỉ có Tây Môn Đại phiệt mới có thể cứu vớt Hứa gia, ngăn cơn sóng dữ.

Cuộc chiến tranh đoạt Hào môn quả nhiên không làm cho người ta thất vọng, thậm chí có thể nói, đã vượt xa sự mong đợi của mọi người.
Cao trào, phấn khích, kịch tính, cái nào cũng không thiếu. Thậm chí, còn xuất hiện truyền kỳ trước kia chưa bao giờ phát sinh nữa.
Một gã thiếu niên Võ đồng Thất đẳng, thế nhưng một chưởng đánh chết Trưởng lão Hứa gia Chân Võ Cảnh Tứ đẳng, người đã thành danh mấy chục năm rồi!
Tuy rằng trận đấu buổi sáng đã chấm dứt, nhưng mọi người đang xem cuộc chiến, do chưa kết thúc nên vẫn chưa rời đi, đại bộ phận mọi người lưu tại chỗ ngồi cùng người bên cạnh trao đổi, hưng phấn mà thảo luận về trận đấu buổi sáng.
- Hứa gia xem ra là xong rồi!
- Gia tộc Luận phẩm, thắng ba trận là người khiêu chiến thắng lợi, bên thủ thất bại. Xem ra, dù là Hào môn, cũng sẽ không ngoại lệ!
- Cũng khó nói lắm, phụ tử Tần gia đều đã ra trận. Trận tiếp theo, bất luận bọn họ ai ra, đều phải lấy một địch hai. Hứa gia bên kia, còn có rất nhiều cao thủ chưa ra.
- Hắc hắc, ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, hai trận trước, Hứa gia đã bị đánh cho hồn phi phách tán, ý chí chiến đấu toàn bộ mất hết sao chứ? Theo ta thấy, buổi chiều bọn họ có thể ngay cả dũng khí xuất chiến đều không có, trực tiếp bỏ cuộc.
- Vô lý, Gia tộc Luận phẩm liên quan đến tiền đồ gia tộc, há có thể xem thường?
- Lão Thất, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn, ta ở trong này dọn chỗ.
- Được! Ca, ngươi cần phải giữ chỗ ngồi cho ta a. Chỗ chúng ta ngồi, góc độ tốt như vậy, nếu bị người khác chiếm đi, trận đấu buổi chiều sẽ không nhìn được.
- Yên tâm đi đi, đánh chết cũng đừng nghĩ chuyện cướp vị trí của ta!
Tiếng nghị luận hỗn loạn, ngạc nhiên, hâm mộ, ghen tỵ, tiếc nuối đủ các loại cảm xúc. Mấy người xem kịch mà nhập vai còn hơn diễn viên.

Tần gia thì ít giao tiếp, nên quay trở lại khách **** nghỉ ngơi.
Tần Liên Sơn tuy rằng kích động, nhưng thân là Tộc trưởng một nhà, nên còn có thể áp chế được. Tần Tụ thì mặt vui nở hoa, dọc trên đường về hết khen phụ thân, lại khen đệ đệ không ngớt.
Tần Vô Song cũng bình tĩnh vô cùng, đừng nói trận đấu cuối cùng còn chưa chấm dứt. Cho dù Tần gia thắng, lấy được danh ngạch Hào môn, hắn cũng coi như chuyện đương nhiên. Ngàn dặm trường chinh chỉ vừa mới bước một bước đầu tiên thôi.
Chỉ là hắn bình tĩnh như vậy, ở trong mắt phụ thân Tần Liên Sơn, lại là chính chắn cùng ổn trọng, âm thầm khen ngợi.
Nhớ tới ba bốn năm trước gia tộc suy thoái, thiếu chút nữa nhà tan nhân vong. So với bây giờ, càng cảm thấy giờ phút này thật hạnh phúc.
Tạ ơn trời đất, nhi tử rốt cục đã trưởng thành rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.