Không biết Diệp Phong cố tình hay vô ý, mỉm cười nói: - Lăng Thiên, chắc ngươi chưa từng nếm trải qua cái cảm giác bị bọn con cháu Hàn môn coi thường đâu nhỉ? Lăng Thiên vừa nghe dứt câu, nổi giận đùng đùng, nghiến răng ken két nói: - Tiểu tử, cút ra đây ngay! Từ bên trong vọng ra giọng nói lành lạnh của Tần Vô Song: - Muốn khiêu chiến với ta thì cứ đợi ở đó, chờ ta mua đồ xong, nếu có hứng ta có thể suy nghĩ chuyện chơi đùa cùng đám nhãi ranh các ngươi. Lăng Thiên? Ngươi nghĩ chỉ cần có một cái tên thật kêu là có thể giương oai giễu võ sao? Không chỉ một mình tên vô dụng Lăng Thiên mà ngay cả Diệp Phong cũng cảm thấy có chút bị sỉ nhục. Càng giận, hắn lại càng muốn dạy cho gã con cháu Hàn môn này một bài học. Diệp Phong hắn dù sao cũng đã hơn hai mươi rồi vậy mà vẫn bị một thiếu niên mới tốt nghiệp Võ Đồng Viện gọi là nhãi ranh. Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào. Lăng Thiên lại quát lớn: - Tiểu tử, có giỏi thì đứng lại! Tần Vô Song quả nhiên đứng lại thật. Sự nhẫn nại của con người luôn có giới hạn. Dù cho Tần Vô Song được dạy dỗ tốt thì cũng không có nghĩa hắn sẽ giống như Vạn Gia Sinh Phật mỉm cười nhìn người ta thóa mạ mình. Ngay cả tượng bồ tát còn có vài phần đất cơ mà. - Ngươi muốn đấu với ta thật à? Khẩu khí của Tần Vô Song lạnh như băng, cơ thể căng lên, thẳng tắp như một cây thương, toàn thân toát ra một khí thế lạnh thấu xương. - Để ta dạy cho ngươi một bài học. Nói đánh là đánh, Lăng Thiên chẳng thèm để ý đến phong phạm quý tộc, giáng thẳng một đấm vào mặt Tần Vô Song. Nhưng Tần Vô Song là ai chứ. Lăng Thiên còn chưa xuất chiêu thì Vô Song đã đọc được hết bài của hắn rồi. Khóe miệng khẽ lộ ra một tia cười giễu cợt, hắn chẳng thèm nhìn, nhẹ nhàng lách mình tới bên cạnh Lăng Thiên. Một đấm hụt, còn thân thể Lăng Thiên thì bổ nhào vào tủ kính trưng bày của cửa hàng châu báu Vĩnh Thịnh. Nắm đấm khiến cho chiếc tủ kính vỡ tan, mảnh thủy tinh vụn rơi loảng xoảng. Lăng Thiên rống lên một tiếng lớn, răng nghiến ken két, nắm đấm vung vù vù. Có lẽ bộ dạng của kẻ báo thù giết cha cũng chỉ đến thế này là cùng. Còn thân pháp của Tần Vô Song thì lại nhẹ nhàng thanh thoát như lá, như gió. Binh! Binh! Binh! Quyền phong soàn soạt. Cứ một quyền xuất ra là lại thêm một đấm giáng xuống quầy. Trong chốc lát, toàn sảnh trở nên vô cùng hỗn loạn. Dường như Tần Vô Song đang cố ý dụ Lăng Thiên ra đòn. Mỗi một đấm nhìn thì như có vẻ chỉ còn thiếu chút xíu nữa là trúng nhưng lần nào cũng vậy, kết quả mang lại chỉ là một rắc rối càng ngày càng nghiêm trọng. Ảnh quyền loang loáng, quyền phong soàn soạt, khí thế kinh nhân. Nhưng mà… Đến cuối cùng thì vẫn là Lăng Thiên phải khóc. Nhìn cửa hàng đá quý ngổn ngang như bãi chiến trường, hắn cũng hiểu rằng mình vừa gây họa lớn. Nhưng tình thế trước mắt chẳng khác gì đang cưỡi trên lưng cọp, có muốn rút lại cũng khó. Hắn giận đến ói máu, càng giận thì lại càng tấn công một cách điên cuồng. Cuối cùng hắn tự mình làm cho mình mệt phờ râu còn đối phương thì ngay cả một góc áo cũng chưa chạm vào được. - Tiểu tử, ngoài chuyện chạy trốn ra, ngươi không còn bản lĩnh gì nữa à? Lăng Thiên gần như nổ tung đến nơi. Tần Vô Song vẫn đứng giữa sảnh một cách bình thản. Liếc nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, hắn cất giọng giễu cợt: - Hóa ra ngươi luyện quyền không phải để đánh người mà là để phá hoại. Cửa hàng Vĩnh Thịnh này có thâm thù với ngươi à, sao lại phải đẩy người ta vào chỗ chết thế? Tần Vô Song cố làm ra vẻ bình thản nhưng trong bụng thì đang đánh trống khuya chiêng ầm ỹ. Một mũi tên trúng hai đích, đúng là quá tuyệt. Vừa có thể trêu chọc được Lăng Thiên lại vừa dạy cho bọn nhân viên cửa hàng Vĩnh Thịnh ngạo mạn một bài học. Sao mà không vui được chứ? Chờ cho đại sảnh bị phá tan tành chẳng còn ra hình dáng, bằng một khuôn mặt đầy vẻ "biết lỗi", Tần Vô Song quay sang nhìn vị nhân viên phục vụ nãy giờ vẫn đứng run rẩy ở góc tiệm, nói: - Ngươi xem, đây chính là tên quý tộc vạn phần đáng kính trong lòng của ngươi đấy. Hắn chẳng thù chẳng oán mà vẫn đập phá cửa tiệm của các ngươi. Bây giờ ngươi biết ai tốt ai xấu chưa hả? Chỉ thấy gã nhân viên "Oa" một tiếng rồi bắt đầu khóc òa lên. Tần Vô Song giơ giơ tay ra vẻ tử tế: - Lăng Thiên phải không? Đánh từ nãy đến giờ, có mệt chưa? Hay là ngồi nghỉ một lúc đi tiện thể nghĩ xem lát nữa sẽ phải đền bù như thế nào đi. Vân Khinh Yên giận dữ quát lớn: - Tần Vô Song, là hai ngươi đánh nhau mà ra chứ không phải lỗi của một mình Lăng Thiên ca ca. Muốn trốn tránh trách nhiệm à, đừng có mơ! Tần Vô Song nét mặt đầy vẻ oan ức, kêu toáng lên: - Vân Đại tiểu thư, từ đầu đến cuối ta chẳng xuất chiêu nào, chỉ toàn là Lăng Thiên ca ca của cô đơn luyện. Ta thật không biết hắn với cửa hàng Vĩnh Thịnh có thâm thù gì lớn đến vậy, ra tay cũng chẳng chịu nể tình. - Ngươi… Ngươi nói láo! - Nói láo cái gì? - Ngươi bảo mình không động thủ, vậy thì lúc nãy ngươi quay sang trái lại nhảy sang phải là làm cái gì? Tần Vô Song thở dài ngao ngán: - Lăng Thiên ca ca của cô hùng hổ như vậy, ở đây ai cũng nhìn thấy quyền kỹ vô thượng của hắn rồi đấy. Ta làm sao có thể đứng yên một chỗ làm bao cát cho hắn được? Ta né mấy cái đơn giản chỉ là những phản xạ tự nhiên mà thôi. Hắn nói như vậy chẳng khác gì chứng minh rằng mình chẳng có liên quan gì đến chuyện này. Tần Tụ nén cười đến oằn cả người. Bây giờ cô ta mới biết đệ đệ mình đang trêu đùa đám người đó, đồng thời cũng trả đũa luôn bên cửa hàng Vĩnh Thịnh nữa. Diệp Phong là người lớn tuổi nhất trong nhóm, suy nghĩ đương nhiên cũng chín chắn hơn rất nhiều. Nhìn tình hình trước mắt, hắn biết Tần Vô Song không hề đơn giản như vẻ bên ngoài. Lăng Thiên bản tính nóng nảy, vô tình đã tự đẩy mình rơi vào cái bẫy của Tần Vô Song. Nhìn qua một lượt đám châu báu quý giá đổ vỡ ngổn ngang, Diệp Phong bình thản nói: - Mọi tổn thất của tiệm ngày hôm nay, Diệp mỗ ta chịu hết. Lăng Thiên quay sang nhìn Diệp Phong rưng rưng cảm động, nhưng đáp lại chỉ là một cái nhìn đầy ý tứ sâu xa. Hắn lập tức lĩnh ngộ, hét lớn: - Tên tiểu tử Tần gia kia, chúng ta hãy đến một nơi rộng rãi hơn tỷ thí đi! Tần Vô Song đang hỉ hả tươi cười, nghe thấy câu nói này ngữ khí nhanh chóng thay đổi: - Xem ra ngươi vẫn chưa sợ chết nhỉ. Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi trước khi quyết đấu hãy nhớ lại xem hai gã con cháu Trương gia đã chết như thế nào. Diệp Phong và Lăng Thiên đều không phải là quý tộc của quận La Giang. Tần Vô Song chẳng quan tâm bọn chúng đến từ đâu nhưng trước khi khai chiến vẫn cứ phải nhắc nhở, mặc dù mấy cái rắc rối tẹp nhẹp này đối với hắn chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng đối phương cứ khăng khăng muốn chiến, chỉ cần đặt một chân bước lên lôi đài là đã trở thành đối thủ của Tần Vô Song. Mà Tần Vô Song thì chưa bao giờ biết khách khí với đối thủ! - Miễn nhiều lời, sinh tử quyết đấu! Đầu óc của Lăng Thiên đã hoàn toàn bị cơn giận làm cho mụ mẫm. Sự tức giận dường như còn đang trào ra khỏi cơ thể hắn từ từng chân tơ kẽ tóc. Tần Vô Song lầm bầm: - Thật kỳ cục! Ta chưa từng đùa giỡn đám quả phụ, cũng chưa từng đào bới mồ mả nhà ngươi, sao cứ khăng khăng đòi sinh tử quyết đấu? Đều là do cha sinh mẹ dưỡng mà ra, tại sao không biết quý mạng sống của mình?
Giữa bãi đất rộng, phong thái ung dung bình thản của Tần Vô Song với vẻ hung hãn nghiến răng trợn mắt của Lăng Thiên tạo nên hai hình ảnh hoàn toàn đối lập. - Được rồi, chính là chỗ này. Tần Vô Song nói. Cơn giận của Lăng Thiên cuối cùng cũng đến lúc được phát tiết. Thét lên một tiếng lớn, hắn búng người bật lên cao, hai chân dang rộng, triển khai chín cú đá liên tiếp trên không. Toàn thân hắn lúc này không khác gì một con bướm đang xòe cánh giận dữ lao về phía Tần Vô Song. Cửu Hoàn Cước, một cú bên trái, một cú bên phải liên tiếp như mưa. Động tác tương đối đẹp mắt còn khí thế thì vô cùng đáng sợ. Đây không phải là chiêu cước pháp tên là Cửu Chuyển Lạc Diệp Thoái sao? Đây là sát chiêu của Lăng Thiên và cũng là một trong những đại chiêu lợi hại nhất mà hắn biết đến. Và bởi vì đang giận nên trong lúc triển hắn khai Cửu Hoàn Cước, sát khí cũng tăng thêm vài phần, khí thế cũng sắc bén hơn rõ rệt. Vân Khinh Yên sùng bái ra mặt, vỗ tay hét lớn: - Lăng Thiên ca ca, hảo thối pháp! Tần Vô Song vẫn đứng yên bất động, khinh khỉnh nhìn Lăng Thiên phô diễn thối pháp. Đột nhiên hắn chậm rãi ngẩng đầu, giơ ngón tay, không mạnh cũng chẳng nhẹ, soạt một tiếng, bắn về phía Lăng Thiên. Nguồn truyện: Truyện FULL Là tuyệt học võ công của Hoàng thất Đại Lý Đoàn Thị: Nhất Dương Chỉ! Một giây sau đó, lúc đang giương giương tự đắc, Lăng Thiên đột nhiên cảm thấy mắt cá chân đau nhói như bị kim châm, rồi cơn đau nhanh chóng lan tỏa lên khắp đùi. Binh~~ Phần đùi tê rần, trọng tâm không còn vững, Lăng Thiên cắm mạnh đầu xuống đất, nằm nguyên một đống bất động. Tần Vô Song bước lên một bước, dẫm lên đầu Lăng Thiên, lạnh lùng nói: - Ta không quan tâm ngươi từ đâu đến, cũng không quan tâm ngươi xuất thân từ đâu ra. Nhưng đã muốn sinh tử quyết đấu với ta thì chỉ có nước chết. Bàn chân vừa định dồn lực giẫm nát đầu Lăng Thiên thì phía sau Tần Tụ đã hô khẽ: - Vô Song, đừng giết hắn. Tần Vô Song còn đang do dự xem có nên nghe lời tỷ tỷ nương tay hay không thì đột nhiên cảm thấy một đòn chưởng phong lợi hại đang nhắm thẳng vào vị trí yếu hại trên lưng mình. Tần Vô Song kiếp trước là nhất đại tông sư đương nhiên có thể tai nghe tám phương. Chỉ cần nghe tiếng gió, hắn có thể đoán được đòn đánh lén vừa rồi xuất phát từ phía Diệp Phong. Chẳng thèm quay đầu, từ bên trong ống tay phải cuộn chặt, một chưởng nhắm thẳng vào chưởng của Diệp Phong, chính xác như có thêm con mắt thứ ba. Oanh~~ Hai chưởng chạm vào nhau tạo nên một tiếng nổ lớn. Tần Vô Song thúc thêm nội lực, chưởng thứ tám của Cửu Dương Chưởng: Bát Dương Phần Hoang. Nội lực tuôn ra đầy mạnh mẽ, Viêm Dương chân khí xuyên qua lòng bàn tay trực tiếp xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Diệp Phong. Diệp Phong bị đẩy lùi ra sau ba bước, sắc mặt tái nhợt rồi chuyển nhanh sang màu đỏ. Phải mất một lúc sau hắn mới kịp định thần, ngước nhìn Tần Vô Song, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh giác, kinh ngạc thậm chí có phần sợ hãi. Cả hai kiếp làm người, thứ mà Tần Vô Song coi thường nhất chính là những kẻ tiểu nhân đánh lén. Vừa định giơ chân dẫm chết kẻ bại trận thì bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc: - Vô Song huynh đệ, xin hãy nương tay! Từ xa, Đạt Hề Minh với bộ xiêm y trắng như tuyết đang vội vã tiến tới. Tần Vô Song than nhẹ một tiếng nhưng vẫn thu chân lại. Không phải là hắn không biết giết người, cũng không phải hắn kiêng kỵ, chỉ có điều Đạt Hề Minh đã đích thân lên tiếng thì hắn cũng phải cấp cho Đạt Hề Minh chút thể diện. Đạt Hề Minh tiến nhanh tới trước mặt Diệp Phong, liếc nhìn hắn một cái, gật gật đầu, chẳng hỏi han điều gì mà bình thản nói: - Vô Song huynh đệ, hắn là bạn học ở Xích Mộc Võ Viện của xá muội, lặn lội đường xa đến đây tham dự sinh nhật xá muội. Nếu có điều gì đắc tội, xin hãy nể mặt ngu huynh ta mà bỏ qua cho, có được không? Hai tỷ muội Vân Khinh Vũ và Vân Khinh Yên ngẩn hết cả ra. Lăng Thiên thì không nói làm gì rồi, hắn chỉ là con cháu của một Hào môn quận khác. Nhưng Diệp Phong, dù sao cũng là con cháu Thế gia đến từ châu thành Nam Vân Châu, thân phận và địa vị chẳng thua kém gì Đạt Hề Thế gia! Vậy mà Đạt Hề Minh vừa đến nơi đã phải mở mồm van xin Tần Vô Song. Cảnh tượng này thật tình không sao có thể tưởng tượng nổi. Ngay cả Diệp Phong cao quý cũng há hốc mồm kinh ngạc nhìn Đạt Hề Minh, lòng thầm nghĩ có phải gã Đạt Hề Minh này nhớ nhầm khoảng cách thân phận giữa bọn họ không nhỉ. Đạt Hề Minh chẳng thèm để ý đến ánh mắt trách móc của Diệp Phong, bình thản nói: - Diệp Phong huynh đệ, nếu như ngươi không muốn nội thương tích tụ dẫn đến kinh mạch không thông, công lực hủy hết thì nhanh chóng nhổ ngụm máu đang giữ ở họng ra đi. Diệp Phong vốn định ra vẻ mạnh mẽ, trấn định trước mặt đồng bọn nhưng nghe Đạt Hề Minh nói thế, vội vàng nhổ ngay ngụm máu ra khỏi miệng. Thật mất công hắn cố nhịn từ nãy đến giờ! Ngụm máu này khiến cho sắc mặt tỷ muội nhà Vân gia thay đổi nhanh chóng. Ngay cả đám nữ tử đi theo cũng bắt đầu quay sang nhìn Tần Vô Song với ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]