Chuyện con cháu quý tộc quyết đấu rất ít khi xảy ra, ba năm khó có được một lần. Năm nay vì có sự kiện lớn nên con cháu quý tộc từ khắp các trấn tụ họp lại, mấy vụ quyết đấu mới nhiều lên. Tin náo nhiệt này truyền đi, một truyền mười, mười truyền trăm, đảo mắt một cái liền truyền đến dư luận xôn xao. Mấy võ giả tuổi hơi nhỏ một chút cũng đều chạy đến Đại quảng trường La Giang. Có trò hay để coi, lý gì lại bỏ lỡ. Người tụ tập đến quảng trường La Giang càng nhiều, đều bắt đầu vịn người đến trước hỏi chuyện gì. Nghe nói là Đại thiếu gia Trương gia khiêu chiến một gã Võ đồng Thất đẳng, rất nhiều người cũng nghị luận. - Quái quá vậy? Võ đồng Thất đẳng cùng Lực Võ Cảnh Đỉnh phong quyết đấu, đầu hắn bị lừa đá hỏng à? - Cũng không phải? Cái này đâu phải quyết đấu, quả thực là đứng ra chịu chết. Ngại mệnh dài nên đi nhảy sông tự vận a! - Ai, khẳng định không phải tự nguyện! Không có nghe nói sao? Sau lưng Trương gia có Hào môn Hứa gia làm chỗ dựa! Ở quận thành La Giang này, Hứa gia là bá chủ. Võ đồng Thất đẳng khẳng định là rất nổi bật, và chướng mắt nữa! - Ta nói các ngươi cũng đừng sốt sắng lên như thế, không dễ dàng có được trận quyết đấu này. Tuy hơi chênh lệch một chút nhưng cũng đều là người rất xuất sắc, lần này hẳn có trò hay để xem rồi? - Đúng vậy, Võ đồng Thất đẳng chắc không phải là Tần Vô Song xuất thân từ Hàn môn hay sao? - Cũng không phải là hắn sao? Mặc dù là Hàn môn, cũng có quyền mà! Hơi lộ ra tài năng một chút liền chèn ép người ta, bá đạo quá… - Ngươi thì biết cái gì? Tần Vô Song trước kia đánh chết đệ đệ của Trương Diệu, cái này là tính chuyện cũ! Mọi người càng bàn càng tràn ngập châm chọc khiêu khích, từ từ, cũng có người bắt đầu đồng tình với Tần Vô Song, cũng cảm thấy trận quyết đấu này khẳng định là âm mưu! Là Hào môn hãm hại Hàn môn! Trong này có rất nhiều người đều là con cháu Hàn môn, không khỏi có chút đồng cảm, nhìn Tần Vô Song, lại thêm vài phần đồng tình. Tần Vô Song căn bản không để ý mấy lời linh tinh này, đứng hiên ngang, khí định thần nhàn đứng tại chỗ. - Vô Song, ngươi phải cẩn thận một chút! Tần Tụ lại dặn dò. - Tỷ, yên tâm đi, chỉ là giáo huấn một con chó dữ mà thôi. Tần Vô Song lộ ra nụ cười sáng lạn, điều này làm cho Tần Tụ bị cuốn hút, nhất thời cũng yên lòng. - Võ đồng Thất đẳng này thật sự điên rồi, trước lúc đấu còn khiêu khích đối thủ, chẳng lẽ thích bị đối xử tàn bạo à? - Hay tại áp lực quá lớn, nên đại não đã hỏng mất rồi? - Đáng tiếc a, vốn là một con cháu Hàn môn tiền đồ vô lượng, cứ như vậy xuống dốc. - Võ đồng Thất đẳng, có lẽ luyện thêm hai năm là có thể tu luyện tới Lực Võ Cảnh Đỉnh phong rồi. Trương Diệu mặc một bộ trang phục chuyên dụng được đặc chế để quyết đấu, toàn thân là một màu đen, tay nắm một thanh dao găm. - Tên Võ đồng đáng thương, ta sẽ dùng thanh đao này lấy cái đầu ngu xuẩn của ngươi. Trương Diệu nhe răng cười. - Đối phó chó dữ, ta chỉ cần một đầu ngón tay là xong. Động nhiều hơn một ngón tay, coi như ta vô năng! Trương Diệu biết rõ đối phương đang chọc giận hắn, nhưng vẫn nhịn không được nói lời độc ác: - Tiểu tử, ngươi sẽ chết thảm, hơn nữa, ta còn muốn đem tỷ tỷ của ngươi bán vào kỹ viện! Lời này vừa ra, trên mặt Tần Vô Song nhất thời phủ một tầng sương lạnh, bỗng nhiên nghiêm túc hẳn ra. Ngay cả Đạt Hề Minh, cặp mày cũng hơi nhíu lại, nhìn qua Tần Tụ, đã thấy nàng sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên tức giận không vừa. Hắn tiến đến gần, nhẹ giọng an ủi: - Tần tiểu thư, yên tâm, đệ đệ nàng sẽ không thua đâu. - Ân! Tần Tụ gật đầu dứt khoát, nhợt nhạt cười nói: - Đạt Hề thiếu gia, cám ơn ngươi đã chủ trì công đạo. Nụ cười này, lòng biết ơn này tựa như dương quang đầu xuân, tươi đẹp mà chân thành, cũng không có nửa phần thế tục giả dối khách sáo bên trong. Điều này làm cho Đạt Hề Minh, người luôn luôn gặp nhiều thấy nhiều không khỏi cũng gợn sóng trong lòng. Nụ cười của nữ tử này thật trong sáng, thuần mỹ, khí chất hoàn toàn khác với những quý tộc thiên kim khác ở quận thành La Giang. - Tiểu tử, nạp mạng đi! Trên đài, Trương Diệu rít gào một tiếng, cước bộ di động, phát động lực toàn thân hướng Tần Vô Song đánh tới, dao găm giơ lên, nhắm thẳng đầu Tần Vô Song đâm tới. Một đao này hắn dùng cả tinh hoa sở học của hắn, tính toán một kích thu mạng Tần Vô Song! Mười thước… Năm thước… Ba thước… Tần Vô Song vẫn chưa hề động thủ, đứng sừng sững, coi khí thế khoa trương của Trương Diệu căn bản không tồn tại. Khoảng cách hắn gần như vậy sẽ có kết cuộc gì? Tin tưởng rằng đám sát thủ vương bài của tổ chức Thực Huyết Sắc Vi lĩnh hội rõ ràng nhất. Khi chính diện chiến đấu với một nhất đại tông sư, khoảng cách càng gần, nguy hiểm càng cao! - Oa, tên Võ đồng bị dọa đến choáng váng rồi! - Không phải đâu? Đứng bất động lấy thân mình đón đỡ như thế, có thể là có ẩn tình! - Đúng vậy, nhưng không đoán được? - Ân? Hắn động thủ! Tần Vô Song đột nhiên trừng mắt, không những không lùi mà còn bắn tới trước! Tay phải giơ lên, ngón giữa cài vào ngón cái, lực đạo từ đầu ngón tay bắn ra, giống như sao băng, tạo nên một đường cong hoàn mỹ trong không trung. Nhất Dương Chỉ! Xuy! Một chỉ bắn trúng ngay giữa trán Trương Diệu, một ngón tay ấn thật sâu vào giữa trán. Đoản đao trong tay Trương Diệu còn đang giơ lên chưa vẫn dừng lại, nhưng cước bộ thì đã đứng lại. Hai mắt trừng to so với chuông đồng còn lớn hơn, bên trong bắn ra những tia nhìn hoảng sợ vô cùng. Loảng xoảng! Nhẹ buông tay, đoản đao rơi xuống đất. Ngay sau đó, thân hình khổng lồ của Trương Diệu ầm ầm ngã xuống. Oanh! Tro bụi bắn lên vô số. Tần Vô Song phủi nhẹ trường bào, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt lại hướng về phía Hứa Viên, hai tay chắp sau thắt lưng, nhẹ nhàng hỏi: - Kế tiếp, là Hứa Viên công tử phải không? Yên tĩnh hơn mười giây, sự yên tĩnh chết chóc! Hơn mười giây sau, Đại quảng trường La Giang như bùng nổ, một màn hò reo như sấm rền. Một màn chiến đấu này, thật sự rất thần kỳ, thật huyền diệu, mặc dù chuyện kỳ lạ nhất trên thế giới cũng tuyệt không kỳ lạ như vậy. Mức độ kỳ lạ đã không thể dùng ngôn từ để hình dung! Nếu không phải chính mắt chứng kiến, đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin… Một cường giả Lực Võ Cảnh Đỉnh phong chỉ trong vòng một chiêu bị một Võ đồng Thất đẳng giết chết. Mà người giành thế thượng phong tấn công trước lại là cường giả Lực Võ Cảnh kia. Trương Diệu ngay cả kêu lên cũng không kịp, giống con chó đã chết, bị người khác đá ngã xuống đất. Người đứng xem có cảm giác đầu hơi nặng, giống như những chuyện trước mắt là ảo giác, là mộng cảnh không có thật. Tóm lại, bọn họ đang mắc kẹt, không thể tiếp thu được chuyện trước mắt. Ngón tay bắn ra chỉ lực mà có thể giết chết được một tên Lực Võ Cảnh Đỉnh phong khỏe như trâu thế kia, đúng là làm người khác không rét mà run a. Chẳng lẽ là cường giả Chân Võ Cảnh? Nghĩ vậy, mọi người đều nhìn Tần Vô Song với ánh mắt sùng bái, thậm chí là sợ hãi. Nguồn: truyentop.net Trong thế giới cường giả vi tôn này, chỉ có cường giả có tài mới có thể làm cho người ta tâm phục khẩu phục. Một thiếu niên Võ đồng mới vừa tốt nghiệp từ Võ Đồng Viện đã có năng lực của Chân Võ Cảnh, thì có nghĩa là gì? Thiên tài? Hai từ hay bị lạm dụng này đã không còn đủ để hình dung rồi, nếu phải tìm từ khác thích hợp hơn, thì phải là yêu nghiệt, mười phần yêu nghiệt! - Kế tiếp, là Hứa Viên Hứa công tử phải không? Tần Vô Song lại hỏi lần nữa, âm điệu rõ ràng cao hơn rất nhiều. Hứa Viên vốn định ở một bên xem náo nhiệt, ngồi hưởng thành quả, nhìn thấy Trương Diệu giống như chó chết nằm lăn trên mặt đất, nội tâm hoảng sợ vô cùng. Trương Diệu là Lực Võ Cảnh Đỉnh phong, hắn là Chân Võ Cảnh Nhất đẳng. Thực lực hai người chênh lệch tuy rằng không nhỏ, nhưng tuyệt không tới mức có thể trong một giây hạ sát đối phương. Nếu như Trương Diệu ngay cả một chiêu của đối phương cũng chịu không nổi, mình lên cũng chỉ có một kết quả, cũng sẽ bị giết. Trong một trận quyết đấu lại bị một gã Võ đồng nho nhỏ xử lý, chẳng những mất mạng, còn đâu mặt mũi gia tộc nữa. - Hứa Viên… Đạt Hề Minh vừa rồi cũng bị một kích của Tần Vô Song làm cho rúng động, lúc này đã phiêu nhiên nhảy vào giữa sân, dò xét trên người Trương Diệu một lúc, mới chậm rãi nói: - Trương Diệu đã chết, trận tiếp theo, ngươi là chiến, hay là không chiến? - Sao lại thế này? Hứa Viên cũng muốn lên sao? Đây chính là Thất công tử của quận La Giang a! - Thất công tử là đúng, nhưng chẳng qua là nằm ở dưới cùng. Nhìn bạch y công tử đang làm trọng tài kia kìa? Người ta mới là người đứng đầu trong Thất công tử, cường giả Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng! - Ta nói, việc này có điểm không thích hợp a. Bọn họ vì chuyện gì mà quyết đấu? Khi không tự nhiên Hào môn cùng Vọng tộc lại đòi quyết đấu với một Võ đồng Hàn môn. - Hắc hắc, nghe nói là vì tranh đoạt một mâm cua Hương Lạt của Phong Trạch Lâu. - Không phải chứ? Đường đường một thiếu gia Vọng tộc, vì một mâm cua Hương Lạt mà mất mạng? Nói nói dóc cũng không thể dóc đến độ này chứ? - Chuyện cụ thể không tiện nói ra, tóm lại tin tức tuyệt đối không sai. - Chậc chậc, kỳ tích. Nếu nói như vậy, Trương Diệu là chết một cách cực kỳ vô lý. - Vì một mâm cua Hương Lạt, ha ha, cũng chỉ hơn mười lượng bạc, rất không đáng giá! - Mọi người nói xem, Hứa công tử có ứng chiến không? - Chưa biết. Rõ ràng là sợ chết khiếp rồi. - Đúng vậy! Võ đồng đâu mà Võ đồng? Rõ ràng là cường giả Chân Võ Cảnh Ngũ đẳng, Lục đẳng gì đó. - Ai nói, rõ ràng chính là Võ đồng Thất đẳng. Khảo nghiệm Võ đồng vừa mới xong cách đây mấy ngày! Bảng kết quả còn đề kia. Tần Vô Song, Võ đồng Thất đẳng, không nhìn thấy sao chứ? - A, hắn chính là Tần Vô Song à? - Phải không đó? Không ngờ ngươi xem náo nhiệt lâu như vậy, ngay cả người ta là ai cũng không biết sao? - Thật đúng là không hiểu được, Võ đồng năm nay mạnh như vậy sao? Quả thực là trên cả Võ đồng mà! Hứa Viên quả thực chật vật, tình hình trước mắt phải nói là hắn đã cưỡi lên lưng cọp rồi. Lên đài, đối phương khẳng định sẽ có cơ hội giết mình công khai minh bạch. Không lên, còn gì là thanh danh Hứa gia nữa. Sợ hãi một Võ đồng xuất thân Hàn môn mà không dám lên đài, chuyện này truyền ra ngoài khẳng định là giới quý tộc quận La Giang sẽ cười nhạo, hơn nữa còn là chuyện cười hay nhất trong năm. Thanh danh quan trọng hay tánh mạng quan trọng? Cuối cùng, tâm lý muốn sống vẫn chiến thắng. Hứa Viên khẽ cắn môi, căm hận nói: - Tiểu tử Tần gia, xem như ngươi lợi hại! giả trư ăn thịt cọp, che dấu đủ thâm sâu a! Ta từ bỏ quyết đấu, nhận thua! Một con cháu Hào môn đã quen cao cao tại thượng, tại trước hàng nghìn hàng vạn ánh mắt, nói ra lời khuất nhục như vậy, Hứa Viên mặt mũi xám xịt, mang theo đồng bạn xoay người bỏ đi, cũng không quay đầu lại lần nào. - Xì… Tiếng than nổi lên bốn phía, bọn họ còn tưởng Hứa Viên thẳng lưng, đi lên ứng chiến, mình sẽ được thưởng thức một chút cảnh cao thủ Chân Võ Cảnh quyết đấu! Nào ngờ hắn lại trực tiếp nhận thua, thật là uổng danh Thất công tử La Giang. Đối với chó rơi xuống nước, mọi người cũng không ngại góp thêm chút "công sức" vào, hư thanh cũng không chút khách khí vang xa vài dặm đường. Hứa gia, cho dù là Hào môn, đã mất mặt, sau này địa vị ở quận La Giang cũng bị hạ nghìn trượng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]