🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tôi nộp hồ sơ online mấy nơi rồi chờ đợi. Chiều ngày hôm sau, tôi đợi mãi mà không thấy mẹ về. Mẹ tôi mới đi làm được mấy hôm, tầm ba giờ là bà hết ca, thế mà lúc này đã gần bốn giờ. Tôi sốt ruột chạy ra quán cháo nơi mẹ tôi làm, nhìn thấy bà chủ ở đó thì vội hỏi:



– Bác ơi, mẹ cháu đã xong việc về chưa ạ?



Bác ấy cất nồi, quay sang tôi đáp:



– Rồi cháu, ba giờ là bác cho mẹ cháu nghỉ mà. Nhìn bà ấy còn xanh lắm, làm cũng chưa vững đâu, bác nể lắm mới nhận đấy.



Tôi điếng người, chạy quanh quẩn xem có thấy mẹ tôi không, biết đâu mẹ tôi lạc thì sao, thế nhưng tôi tìm khắp nơi không thấy bóng dáng mẹ tôi đâu cả. Tôi đã bảo mẹ tôi dùng điện thoại cho tiện liên lạc nhưng mẹ tôi cứ nói không biết dùng, thế nên bỏ xó điện thoại ở nhà, giờ tôi không biết phải làm sao. Mồ hôi tôi túa ra ướt đầm lưng áo, tôi muốn khóc mà không khóc nổi, mặt mũi đỏ gay chạy đi chạy lại mấy lượt, vừa đi vừa gọi, cuối cùng không nhịn được òa lên khóc. Tôi chưa bao giờ lạc mẹ, chưa bao giờ cảm thấy sợ đến thế này. Nếu không phải mẹ tôi đi lạc thì… ai? Ai là kẻ bắt cóc mẹ tôi? Tôi lạnh buốt sống lưng, mặt mũi vừa đỏ vừa tím. Tôi cầm điện thoại gọi cho Dương, tôi chỉ mong là Dương muốn dọa tôi nên làm vậy, dù tôi nghĩ mình thật ngớ ngẩn khi cho là như vậy.



Âm thanh chờ vang

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387415/chuong-57.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Khi Trái Tim Dẫn Lối
Chương 57
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.