Về đến nhà, tôi không còn giữ nổi bình tĩnh, cũng không muốn khiến mẹ nghĩ ngợi, thế nên tôi chỉ nói với mẹ:
– Mẹ nằm nghỉ đi, con ra ngoài có chút việc.
Mẹ tôi có chút lo lắng, nhíu mày nhìn tôi hỏi:
– Việc gì vậy con, thế có về ăn trưa không con?
Lúc này là hơn mười giờ sáng, tôi nhìn đồng hồ thì vâng dạ rồi cầm điện thoại bước ra ngoài đầu ngõ, đứng nép dưới gốc cây sấu già. Tôi không muốn cuộc hội thoại của tôi lọt vào tai người quen nào cả.
Tôi quát lên khi con Huệ nghe máy:
– Huệ, mày nhắn linh tinh cái gì thế!
Có tiếng hừ nhạt, con Huệ nheo nhéo nói đầy hưng phấn:
– Mày chuẩn bị cút khỏi đời anh Dương đi!
– Mày có bằng chứng gì không con khốn! Thành nói gì mày cũng tin đấy à? Mày không thấy tao với bà nội giống nhau sao hả Huệ?
– Hahaha… mày ảo tưởng nó vừa thôi, nhà tao chẳng có ai chứa cái gen của mẹ con mày hết!
Tôi không muốn tranh cãi với nó, chỉ nói tiếp:
– Được, tao cũng chẳng muốn dính líu gì đến cái gen nhà mày. Mày nghĩ như vậy là anh Dương sẽ rời bỏ tao đấy à? Nếu anh ấy là con người như vậy thì tao cũng chẳng cần! Tao không phải là hạng người như mày đâu Huệ ạ.
Nói xong tôi liền ngắt máy. Tôi tức thì nói với nó vậy thôi, trong sâu thẳm tôi không khỏi lo sợ. Dương đến với tôi vì anh nghĩ tôi là cháu ông Hân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387409/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.