Mẹ tôi dần lịm đi trên tay Dương, tôi chạy lên trước mở cửa phòng 702 cho anh và mẹ. Thành đang ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc, thấy ba người chúng tôi, anh ta có chút ngạc nhiên, sắc mặc không dễ coi nhìn Dương đặt mẹ tôi xuống chiếc sofa lớn trong phòng.
Tôi đanh mặt nhìn Thành quát lên:
– Anh Thành, có phải mọi chuyện là sắp đặt của anh đúng không? Anh cố ý để Huệ gặp mẹ tôi khiến cô ta sinh sự đúng không?
Thành bước đến sofa xem tình hình của mẹ tôi, anh ta quay lại nhìn tôi lắc đầu, môi bĩu dài:
– Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì. Có lẽ cô đã nghĩ oan cho tôi.
Tôi thở hắt ra, tay bóp lấy tay mẹ tôi, ruột gan như ngồi trên đống lửa. Dương nhìn Thành lạnh giọng hỏi:
– Trung tâm các người có điều trị được không, nếu không tôi đưa bác gái đến bệnh viện?
– Sếp Dương cứ bình tĩnh, ba tôi qua ngay bây giờ đây.
Thành gọi điện cho ai đó, tôi và Dương đành chờ đợi. Mẹ tôi vừa gặp cú sốc, ít nhất bà cũng cần có thời gian trấn tĩnh lại.
Vài phút sau, ông Sang mở cửa bước vào phòng. Có lẽ Thành không nói dối chúng tôi. Thấy tôi đứng dậy đón, ông Sang gật đầu bước nhanh đến gần mẹ tôi. Ngay sau khi nhận ra người nằm trên sofa, ông ấy thoáng sững lại khiến tôi lo lắng hỏi:
– Ông Sang… mẹ tôi vừa gặp một cú sốc. Bà mất trí nhớ từ lúc tỉnh lại sau phẫu thuật, vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387407/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.