Tuần làm việc đầu tiên tôi trở lại công ty nhẹ nhàng hơn nhiều khi không còn phải đối mặt với Quỳnh. Tôi cũng dần quên cảm giác áy náy, chỉ thấy hào hứng hơn trong bầu không khí hòa nhã công sở. Dương “chiều” tôi như vậy, tôi nên tận hưởng thì hơn. Mẹ tôi cũng dần khỏe lại, đã có thể phụ nấu nướng cùng cái Giang, tôi vừa mừng lại vừa mong sớm được đưa mẹ đến SJT.
Trưa thứ bảy cuối tuần, Dương đưa tôi về nhà anh. Cảm giác bước vào ngôi biệt thự sang trọng lúc này thật khác, tôi nửa hồi hộp nửa sợ hãi, may sao thái độ của bố mẹ Dương không khác những gì tôi dự đoán. Mẹ anh, bà Kim Tuyến xinh đẹp nhẹ nhàng, tôi nghe nói bố mẹ đẻ của bà cũng rất có thế lực. Còn bố anh, ông Trần Minh Nhật cho tôi hình dung về tương lai sau này của Dương, chắc hẳn anh cũng sẽ hào sảng anh tuấn khi bước vào độ tuổi của ông. Cả hai người họ đều tỏ thái độ thân thiện gần gũi, xưng “bác-con” với tôi khiến tôi có cảm giác ấm áp như người trong nhà. Gia đình Dương có nhiều người giúp việc, tôi định xuống bếp nhưng mẹ anh ngăn lại, nói là không cần làm, chỉ cần ngồi nói chuyện với bác là được. Bác nói chẳng cần con dâu phải động tay vào bếp núc, nhưng nếu Dương thích thì bác mong tôi biết nấu ăn để nấu cho Dương mỗi ngày. Tôi thầm cảm thấy mình may mắn khi được chào đón như vậy trong gia đình của anh.
Chiều chủ nhật, tôi và Dương về quê nội anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387405/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.