Tuần tiếp theo trôi qua trong sự tỉnh lại của mẹ tôi. Ngay khi mẹ tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài, dài nhất trong cuộc đời, mẹ đã trở lại sự tỉnh thức khiến tôi không thể không tin vào điều kỳ diệu. Giây phút mẹ hỏi tôi là ai với thái độ của một người bình thường, tôi không biết mình đã mừng đến mức nào, toàn thân tôi run rẩy, nước mắt cứ chảy dài.
Mẹ không nhận ra bất cứ ai, tôi cũng không ép mẹ phải nhớ điều gì, chỉ nhẹ nhàng ở bên chăm sóc. Chỉ cần mẹ thức tỉnh, với tôi đã quá hạnh phúc rồi. Ký ức xưa cũ kia nếu mẹ quên, tôi sẽ không ép mẹ phải nhớ.
Tôi lúc này cũng không còn là cô nhóc tuổi mười lăm như lúc mẹ chìm vào cơn mê dài. Đã bảy năm trôi qua từ thời điểm ấy, tôi đã cao lớn hơn, trưởng thành hơn, đường nét trên khuôn mặt tôi không khác nhiều nhưng rõ ràng không thể là cô bé ngày ấy. Trên hết, mẹ chưa nhớ ra điều gì, bản thân mẹ cũng không nhớ nổi mình là ai, tôi không dám mong mẹ nhớ ra đứa con gái là tôi.
Trong những ngày ấy, tôi không biết mình đã nói với Dương bao nhiêu là chuyện, cứ tíu ta tíu tít bất cứ lúc nào anh video call cho tôi. Dương thường tranh thủ giờ nghỉ trưa hoặc tối muộn để gọi cho tôi. Dạo này biệt thự gia đình anh đã trở lại nhịp sống bình thường. Anh nói đợt ấy ông yếu dần, cảm thấy muốn về quê nên huy động tất cả cùng về, cả bố mẹ anh cũng về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387399/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.