Mẹ tôi được đẩy vào phòng hậu phẫu vô trùng, trước mắt bà vẫn chưa tỉnh lại. Tôi đứng bên ngoài nhìn mẹ qua tấm kính, nước mắt cứ lăn dài.
Tôi quệt nước mắt, thấy hai chị y tá từ phòng vô trùng bước ra liền hỏi:
– Chị Yến ơi… bao giờ mẹ em tỉnh lại hả chị?
– Khả năng là sáng mai, giờ em cứ nghỉ ngơi đi, đêm qua em không ngủ được phải không?
Nhìn đôi mắt đỏ hoe thâm quầng của tôi, đáy mắt Dương khẽ lay động. Anh chạm vào eo tôi cất lời:
– Chúng ta đi thôi, sáng mai quay lại. Ở đây đã có hai chị rồi.
Chị Yến gật đầu với Dương. Chị Vân khẽ nháy mắt với tôi một cái làm tôi nóng ran cả người. Tôi bước theo Dương ra khỏi bệnh viện. Lên taxi rồi tôi mới quay sang ái ngại hỏi Dương:
– Một tuần vừa qua chắc anh vất vả lắm phải không?
Dương bỗng ngồi sát gần, đưa bàn tay lớn nắm lấy tay tôi. Biểu đạt của anh khiến tôi có chút ngạc nhiên. Từ trước đến giờ, việc Dương chủ động tình cảm thế này với tôi là lần đầu. Bất giác tôi cúi mặt chẳng dám nhìn Dương nữa. Hai chúng tôi… nếu nói là yêu nhau thì… cũng không phải, nhưng như thế này chẳng phải rất giống hai người yêu nhau sao?
– Mọi chuyện đã qua rồi. Giờ chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi.
Dương nói đơn giản, còn tôi thì không biết nghĩ sao. Tôi lúng túng theo Dương vào một khách sạn cách không xa bệnh viện. Quả thực lúc này tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387397/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.