Chương trước
Chương sau
Tôi trình bày phần báo cáo trước sự chăm chú theo dõi của những người phía dưới, trong đó có Dương, có Đức… có cả đôi mắt nheo nheo lại của gã Thành và sự tập trung của ông Sang. Tôi chưa bao giờ đứng trước đông người như vậy, cảm giác run rẩy ban đầu nhanh chóng được thay bằng cảm hứng tràn đầy muốn giới thiệu phần mềm tuyệt vời nhất cho đối tác được rõ. Những gì tôi trình bày ở đây là công sức suốt mấy tháng trời của Dương và toàn bộ đội ngũ nhân viên công ty, tôi không thể phụ lòng họ được. Sự chăm chú của mọi người trong hội trường này đến từ bản thân Phượng Hoàng, tôi chỉ góp sức mình vào trong đó. Tôi cần phải cố gắng. Trên tất cả, Dương tin tưởng tôi!

Tôi kết thúc bài thuyết trình trong tiếng vỗ tay vang dội, cảm giác như bản thân vừa trèo lên được đỉnh núi, mồ hôi lấm tấm nhưng hứng khởi vô cùng. Ông Sang đứng dậy để vỗ tay, đôi mắt ông ta chứa đựng sự hài lòng. Ánh mắt Đức ẩn chứa sự không cam tâm, lại có gì đó dường như là… hào hứng. Tôi lướt qua Linh, cô gái đó có vẻ không vui nhưng biết tôi nhìn đến cũng nở một nụ cười ủng hộ. Còn người truyền cho tôi sức mạnh kia, Dương… anh ta đã bước lên cạnh tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt không giấu nổi tự hào. Tôi gật nhẹ đầu với Dương, hai chúng tôi đứng đó sẵn sàng trả lời câu hỏi của phía đối tác. Những câu hỏi lần lượt được đặt ra, người hỏi dùng tiếng Thái và có người phiên dịch. Nếu Dương trả lời thì tôi sẽ im lặng, còn nếu Dương đưa micro cho tôi thì tôi hiểu tôi cần phải trả lời.

Bất ngờ, một vị trong ban giám đốc SJT đứng lên nhìn về tôi đặt câu hỏi bằng tiếng Anh:

– Tôi cảm thấy ấn tượng với những chi tiết nhỏ mà cô nói, đó là việc phần mềm Phượng Hoàng sẽ tích hợp cả một thư viện chăm sóc sức khỏe, chế độ dinh dưỡng hợp lý, thậm chí còn có những video hướng dẫn tự xoa bóp cơ thể hay vận động nhẹ nhàng, điều mà các phần mềm quản lý hiện nay chưa có, thậm chí chính phần mềm của Phượng Hoàng cũng chưa thấy. Cô có thể giải thích cho tôi tại sao lại có ý tưởng này được không?

Dương định dịch cho tôi sang tiếng Việt nhưng tôi đã hiểu họ nói gì, tôi mỉm cười với Dương, cho Dương hiểu tôi có thể đáp lại người hỏi bằng việc đón lấy micro, hít một hơi. Tôi không phải bác sĩ, y tá hay điều dưỡng, nhưng ở tôi có sự chăm sóc lâu năm cho mẹ mình, tôi sẽ không ngại ngần mà trả lời những người đang chờ đợi:

– Những chi tiết nhỏ ấy tưởng là nhỏ nhưng không hề nhỏ. Phần mềm quản lý thì sao, không lẽ những người trong ban quản lý không muốn quan tâm hơn đến người mà họ đang chăm sóc sao? Nếu bản thân người chăm sóc không có kỹ năng, thì có quản lý thế nào cũng là vô ích.

Những ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn vào tôi, tôi cảm thấy ông chú Trường Sơn bày tỏ vẻ mặt cáu kỉnh. Đúng vậy, phần mềm của chúng tôi khác biệt chính là nằm ở những điều nhỏ bé này.

– Phần mềm của Phượng Hoàng là phần mềm quản lý dành cho những người quản lý có tâm, không chỉ vì mục đích kinh doanh. Chỉ khi người quản lý được trang bị đầy đủ kiến thức và kỹ năng, khi ấy họ mới thực sự chăm sóc thành công những người cần đến họ. Thế nên, dù là phần mềm quản lý nhưng một thư viện chăm sóc sức khỏe là vô cùng cần thiết. Không chỉ vậy, những bài trắc nghiệm cũng được tích hợp để nâng cao kỹ năng mỗi ngày cho đội ngũ nhân viên. Hiện tại thì phần mềm chúng tôi đem đến SJT chỉ là bản phác thảo, khi hợp đồng được ký kết, chúng tôi mới thực sự đắp da đắp thịt cho nó thật hoàn hảo, tôi tin chính những gì nhỏ bé ấy là mấu chốt khiến phần mềm của chúng tôi là tối ưu cho các vị.

Những tiếng vỗ tay cổ vũ rộn vang, cả từ chính người vừa đặt câu hỏi. Tôi sẽ không thể quên được đôi mắt ngời sáng của Dương trước những gì tôi trả lời gãy gọn bằng tiếng Anh. Chắc hẳn Dương không chờ đợi ở tôi điều này, nhưng tôi có thể. Tôi đã tự học tiếng Anh ngay từ những năm đầu đại học, bởi trên hết tôi muốn ra trường kiếm được thật nhiều tiền cho mẹ chữa bệnh. Không ai có thể hiểu được quyết tâm của tôi, nhưng tôi đã sống như vậy. Cuộc sống khắc nghiệt không làm tôi chán nản mà ngược lại, tôi luôn lấy đó làm động lực.

– Cô Hạnh quả thực là một người biết quan tâm, cũng rất có triển vọng. Chúc mừng Phượng Hoàng!

Gã Thành vỗ tay cười cười, hướng về Dương giơ lên một ngón tay cái. Dương nhếch nhẹ khóe miệng như ngầm đồng ý với Thành. Ông Sang thì nói gì đó với ban giám đốc bằng tiếng Thái, vẻ mặt họ đều hào hứng. Ông chú Trường Sơn lộ rõ thái độ bực bội, mặt ông ta đỏ gay, bất chấp hai cô “thư ký” sexy bên cạnh đang quạt cho ông ta hạ hỏa. Còn Đức, tôi không thấy anh ta dưới hội trường. Có lẽ anh ta bỏ ra ngoài để tránh thứ không khí rộn rạo này. Xưa nay anh ta luôn thích những nơi yên tĩnh mà.

Có điều, tôi không ngờ Đức từ phía cánh gà bước ra khán đài, anh ta nhìn tôi rồi nhìn xuống hội trường:



– Công ty Kim Cương của chúng tôi xin phép rút khỏi buổi đấu thầu.

Những tiếng xì xào thắc mắc vang lên. Dương cau mày, vẻ mặt không lộ cảm xúc nhìn Đức. Tôi thì vẫn còn chưa tin vào tai mình. Thực ra việc đánh giá chốt đối tác còn chưa ngã ngũ, tại sao Đức lại đưa ra một quyết định xin rút sớm như vậy?

– Tôi rất ấn tượng với phần mềm của công ty Phượng Hoàng, đặc biệt là những gì cô Phạm Thúy Hạnh trình bày. Đó là lý do tôi cảm thấy tôi nên ủng hộ Phượng Hoàng. Về phần công ty tôi, chúng tôi mong trong tương lai sẽ có dịp tốt hợp tác với các vị.

Những tiếng vỗ tay vang lên đồng tình. Dương cũng vỗ tay hưởng ứng. Việc này rõ ràng là có lợi cho Phượng Hoàng. Chỉ là… tôi hơi bất ngờ khi Đức hành động như vậy. Hơn thế nữa, anh ta trực tiếp khen ngợi tôi, đó là điều tốt cho tôi trong công việc, khi báo chí đang vây kín nơi này. Tôi có chút xúc động nhìn Đức. Suy cho cùng, Đức vẫn nghĩ cho tôi chứ không bày tỏ vẻ tức tối ra mặt như ông Sơn. Ông ta tức giận đùng đùng bước ra khỏi hội trường, theo sau là hai cô đào tận tâm không biết là vì cái gì nếu không vì túi tiền của ông ta. Sự ủng hộ của Kim Cương chính là một lá phiếu vững chắc cho Phượng Hoàng trong cuộc chiến giành giật hợp đồng, dù còn hơi sớm để kết luận nhưng tôi có niềm tin chúng tôi sẽ giành được.

– Anh Đức… cảm ơn anh!

Tôi nhìn Đức, miệng mấp máy lời cảm ơn. Quả thực, tôi đã cho là Đức giận tôi sau khi tôi đuổi anh ta, thế nhưng anh ta không để bụng mà công khai ủng hộ tôi. Đức mỉm cười gật đầu, anh ta bước khỏi khán đài. Dương cũng kéo tôi về phía còn lại khi người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc buổi đấu thầu. Việc của chúng tôi đã xong, giờ tôi được tự do rồi phải không? Tôi vẫn còn nhớ mình ra yêu cầu gì với Dương trước khi lên khán đài, giờ nghĩ lại tự nhiên lại thấy người nóng bừng như trong cơn sốt. Kết quả còn chưa có kia mà, vậy mà tôi đã nghĩ đến việc hỏi Dương rồi!

Chưa bước khỏi cầu thang khán đài, Thành đã chặn hai chúng tôi lại:

– Anh Dương, đêm qua vui vẻ chứ?

Dương hừ nhạt, còn tôi thì… tim bỗng nhói đau. Dương không trả lời Thành, anh ta kéo tay tôi bước qua mặt gã. Gã ta nói theo:

– Cô Hạnh đã biết rồi, tôi cũng khuyên cô ấy cân nhắc chuyện với tôi.

Bàn tay Dương bỗng xiết chặt tay tôi, đau đến mức khiến tôi nhăn mặt khẽ kêu lên. Dương bỏ ngoài tai lời Thành, anh ta bước nhanh khỏi hội trường, không quên kéo tôi theo với một lực khiến tôi chỉ có thể bước vội để theo kịp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.