Tôi nhắn lại một tin ngoan ngoãn nhận lời vì chẳng thể khác. Ném điện thoại ra giường, tôi đem quần áo vào phòng tắm. Mẹ tôi đã ngáp ngủ rồi, con Giang đang mắc màn cho bà. Dạo này con bé chán việc buổi tối nên lại ở nhà, thành ra có thêm người chăm sóc mẹ cùng tôi.
Tôi lau tóc bước ra, thấy con Giang đang há mồm nhìn màn hình laptop thì nói với nó:
– Từ mai mẹ tao đi điều trị Giang ạ. Sang Singapore.
Giang nhướng mày, gật gù:
– Chàng hỗ trợ mẹ mày à?
– Không… ông của Dương.
– Thì cũng thế. Nhất mày!
– Con này… ông của lão ấy và lão ấy là khác nhau!
Con bạn tốt bĩu môi, nó làm như không thèm để ý đến lời nói của tôi:
– Thế mày có đi cùng mẹ mày không?
– Tao không. Tao ở nhà thôi.
Giang phì cười, nó lém lỉnh nhìn tôi, nói chắc như đinh đóng cột:
– Ở nhà còn chăm chàng chứ giề?
– Không phải ý của Dương đâu!
Tôi bỗng nóng cả người, không muốn nó cứ giỏi suy diễn như thế nhưng tình huống lại thành thế. Tôi và Dương đâu phải như nó nghĩ.
– Được rồi, thế mày sắp sửa đồ rồi đi ngủ sớm đi. Mai còn nhiều việc.
Giang không trêu tôi nữa, nó phụ tôi sắp sửa đồ cho mẹ vào một cái túi. Ở với nó tôi càng hiểu có một cô bạn tốt quan trọng đến mức nào, nhất là khi chẳng có ai để bấu víu.
Sáng hôm sau, mới tám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387378/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.