🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sáng… sáng rồi sao? Đêm dài như sông Trường Giang đã trôi qua rồi sao? Tôi không biết mình thiếp đi từ lúc nào, cũng không biết lúc này là mấy giờ. Sáng nay tôi có buổi thi tuyển nhân sự ở Phượng Hoàng, có điều chẳng thể thoát khỏi đây thì còn thi thố gì nữa. Điều làm tôi lo lắng hơn cả là mẹ tôi…



Bụng tôi sôi lên ọc ạch, đã sang chiều mất rồi. Bọn chúng khốn kiếp thật, giấu tôi ở nơi không ai biết này, có lẽ bọn chúng không muốn tôi chết nên cũng sẽ thả tôi ra thôi, có điều tôi không biết là bao giờ nữa. Mẹ tôi lúc này chắc chắn cũng đang đói, phải làm thế nào đây? Hai cổ tay cổ chân tôi đã sưng phồng tứa máu từ đêm qua mà không thể thoát khỏi dây thừng, tôi cũng đã gào suốt sáng nay đến lạc cả giọng, tiếc là vẫn không có một ai đến cả. Dường như nơi này hoàn toàn biệt lập không một bóng người.



Cạch!



Cánh cửa gỗ bật mở, là bọn chúng!



Tôi lập tức gào lên:



– Thả tao ra! Chúng mày có biết chỉ cần bắt nhốt tao thế này là tao có thể kiện chúng mày không?



– Kiện ư? Bằng chứng đâu cô em? Bà Diệu đã ra lệnh thả cho mày đi, đương nhiên kèm theo yêu cầu mày hãy tránh xa thằng Dương ra, cút khỏi căn hộ của nó ngay hôm nay, nếu không cái mặt xinh xẻo này sẽ chẳng còn đâu!



– Tao và anh ta vốn không liên quan, có nói gì cũng là vô ích. Cứ bảo bà Diệu như thế đi!

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-tim-dan-loi/3387364/chuong-6.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.