Viên Tư Ngữ luôn cảm thấy rằng những người chạy ra ngoài chơi bóng dưới ánh mặt trời vào mùa hè đều là thần thánh.
Ví dụ như Thẩm Gia Hữu.
"Nóng quá."
Vu Thiển Thiển cầm ô ngồi trên ghế đá. Chiếc ô màu đỏ tươi và chiếc váy trắng xòe khiến cô trông giống như một cây nấm.
À, chính là loại "nấm đỏ, cuống trắng, ăn xong là nằm trên tấm ván".
Viên Tư Ngữ trợn mắt: "Biết nóng mà vẫn lôi mình ra ngoài."
Rõ ràng cô đang yên ổn ở trong phòng máy lạnh, cô gái này không biết sao lại nhất
quyết kéo cô ra ngoài đưa nước.
Đúng, đưa nước cho Thẩm Gia Hữu.
"Rốt cuộc là việc quái gì mà khiến cậu nghĩ đến việc đưa nước cho cậu ta vậy."
Vu Thiển Thiển hừ một tiếng: "Không phải tại cậu sao."
"Mình?"
Viên Tư Ngữ cảm thấy rất vô tội.
Chính là tại cậu!
Chỉ vì lần trước cô kéo Viên Tư Ngữ ra ngoài trong bộ đồ ngủ, tên khốn Thẩm Gia Hữu này uy hiếp cô, làm trâu làm ngựa cho anh ta một tháng, nếu không sẽ nói với ba cô chuyện cô đi hộp đêm.
Lão già cổ hủ đó nhất định sẽ cắt tất cả thẻ của cô.
Cô không thể vui vẻ chi tiền cho nhóm cún con nữa.
Đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét!
Vu Thiển Thiển càng nghĩ càng tức giận, chai nước khoáng trong tay phát ra tiếng cọt kẹt.
Viên Tư Ngữ nhìn cô nghiến răng, lặng lẽ di chuyển vài bước.
Đừng gây sự với một người phụ nữ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-trai-thang-biet-doc-suy-nghi/3568568/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.