Chương trước
Chương sau
Bị Lý Hân Nhã quấy nhiễu như vậy, ba người cũng hết hứng đi dạo ven hồ.
Mặc Kỳ Lân ôm cổ Sở Ca nói đùa: “Có phải khi thấy cô gái kia thì bất ngờ phát hiện ra cậu và Hiên Viên Ngạo Thiên không phải tình yêu đích thực không?”
Sở Ca nhíu mày, không trả lời câu hỏi của Mặc Kỳ Lân, mà nói: “Tôi nghĩ cô ta có chút kỳ quái, nhưng chắc là tôi suy nghĩ nhiều.”
Mặc Kỳ Lân gật đầu, vừa rồi lúc Lý Hân Nhã và Sở Ca nói chuyện trời đất thì bọn họ cũng đứng bên cạnh, cũng không nhìn ra có gì bất ổn cả.
Cậu suy nghĩ một chút, vẫn nói với Sở Ca: “Nếu cậu thấy cô ta có chút kỳ quái thì sau này cách xa cô ta một chút là được. Cô ta là tiểu thư họ Lý. Khoảng thời gian trước Lý gia bị nam nhân của cậu làm cho phá sản mà.”
Hiên Viên Hàn nói: “Lúc trước không phải có lời đồn rằng tiểu thư họ Lý là một Bạch Liên Hoa thánh mẫu hả?”
Mặc Kỳ Lân nhún vai nói: “Cho nên nói lời đồn đều để lừa kẻ ngu, cậu xem cô ta như vậy mà là Bạch Liên Hoa thánh mẫu?”
Hiên Viên Hàn lắc đầu nói: “Không quen thì ai biết rốt cuộc cô ta là thể loại gì.”
Sở Ca nghe hai bọn họ nói chuyện, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói Hiên Viên Ngạo Thiên làm nhà người ta phá sản của Mặc Kỳ Lân.
Như vậy thì lại cảm thấy ánh mắt lúc nãy không phải do cậu ảo giác.
Sở Ca cảm giác CPU của đại não mình không thể xử lý được tin tức cẩu huyết tàn khốc như thế, cho nên cậu quyết định không suy nghĩ nữa, cùng lắm thì sau này khi nhìn thấy cô gái kia cứ trực tiếp đi trốn là được rồi.
Chuyện này ai cũng không để trong lòng, Sở Ca cũng không muốn nói với Hiên Viên Ngạo Thiên. Cho nên vài ngày sau, khi Sở Ca gặp phải Lý Hân Nhã dưới tòa nhà cậu sống cùng với Hiên Viên Ngạo Thiên thì cũng kinh ngạc một phen.
Sở Ca nhíu mày nhìn cô gái mặc quần jean áo phông trước mặt, luôn cảm giác có điều gì không thích hợp.
Lý Hân Nhã nói: “Sở Ca, chúng ta lại gặp mặt.”
Sở Ca gật đầu nói với cô ta: “Xin chào.”
Cậu nhìn xung quanh một chút, ngoài trừ có một chiếc xe màu trắng có rèm che ra thì không có nơi nào giấu người được nữa.
Trong film cẩu huyết đều là cửa xe vừa mở thì có hai người đàn ông lực lưỡng lao ra bắt lên xe. Sở Ca xem nhiều rồi, cậu yên lặng dịch người sang bên để cho mình cách xa một chút.
Lý Hân Nhã nhìn thấy hành động của cậu, trong mắt lộ ra chút tâm tình khổ sở nói: “Sở Ca, anh sợ em làm gì anh sao?”
Sở Ca coi như không thấy được nét mặt cô ta, chỉ nhún vai nói: “Không có gì, chỉ là hiện giờ tôi phải về nhà. Có duyên gặp lại nhé.”
Sau khi cậu nói xong thì dự định vòng qua bên người Lý Hân Nhã để vào nhà, kết quả trong lúc hai người đi ngang nhau, Lý Hân Nhã vươn tay bắt được cánh tay Sở Ca.
Sở Ca quay đầu theo quán tính, còn chưa kịp nói gì đã bị Lý Hân Nhã dùng một bình nhỏ không biết lấy từ đâu ra phun lên mặt.
Hơi nước phun vào trong miệng và mũi, Sở Ca khó kiềm chế được cảm giác hắt hơi mãnh liệt, mấy phút sau bắt đầu thấy choáng váng đầu óc, cuối cùng lâm vào hôn mê.
Tôi là Sở Ca, vạn vạn không ngờ tới, tôi cư nhiên có thể gặp phải chuyện bắt cóc trong truyền thuyết, cảm thấy cuộc đời đã hoàn toàn viên mãn…cái lông ấy!
Sở Ca bị một chai nước khoáng đổ lên đầu làm tỉnh lại, cậu phát hiện hai tay mình bị trói sau lưng, hai chân cũng bị một sợi dây buộc lại cùng nhau và đang nằm nghiêng ở ghế sau trên xe.
Giương mắt nhìn, Lý Hân Nhã ngồi ở ghế lái quay người lại nhìn cậu.
Sở Ca lắc lắc đầu, ý định hất nước trên mặt cậu xuống, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. Khi cậu dự định dùng khuôn mặt đầy nước để kéo dài thời gian với Lý Hân Nhã thì không ngờ rằng cô ta đã cầm khăn lông và lau sạch nước trên mặt giúp cậu rồi.
Sở Ca bị hành động bất ngờ này làm sửng sốt, cô em này rốt cuộc có ý gì đây?
Lý Hân Nhã nhìn vẻ mặt cậu và nói: “Kỳ thực đối tượng tôi nhằm vào không phải là anh, xin lỗi.”
Sở Ca gật đầu nói: “Tôi biết, cô muốn hành chết Hiên Viên Ngạo Thiên, sau lại phát hiện ra kỳ thực giết chết người anh ấy yêu nhất sẽ càng hết giận hơn giết chính bản thân anh ấy, cho nên tôi cấp tốc trở thành đạo cụ để ngược Hiên Viên Ngạo Thiên.”
Lý Hân Nhã nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: “Lúc trước lấy được tin tức nói anh là một thằng ngu, không ngờ rằng vẫn thông minh lắm.”
Sở Ca: “…”
Nếu như không trong trường hợp này không trong thân phận này, cậu nhất định sẽ ôm Lý Hân Nhã gọi một tiếng Bá Nhạc.
Mọe nó đây là người đầu tiên khen cậu thông minh từ khi cậu đến thế giới này đó!
Lý Hân Nhã dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Anh biết không, tôi từng thích một người, thế nhưng người ấy vẫn luôn đơn phương một người khác. Tôi đã tìm đủ mọi cách để người đó đạt được tình yêu mong muốn.”
Sở Ca nghe những lời này thì luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Nhưng hiện giờ cậu đang bị vây ở thế yếu nên tuyệt đối sẽ không chủ động làm bất cứ chuyện gì chọc tức kẻ bắt cóc, chỉ có thể yên lặng nghe Lý Hân Nhã nói tiếp.
“Sau đó thì sao à, người cô ấy thích đã có người yêu rồi. Cô ấy buồn bã, cô ấy nói cho tôi biết mình và người yêu của người kia đều đến từ thế giới khác. Cô ấy muốn đi đưa kẻ kia quay về, cuối cùng lại chính cô ấy bị đưa về.”
Nghe đến thế, Sở Ca mà còn không biết người Lý Hân Nhã nhắc đến là ai thì cậu đúng là thằng ngu rồi.
Tôi thật sự tuyệt vọng với cái thế giới toàn tình yêu đồng tính này rồi.
Cậu nói: “Làm thế nào để quay về thế giới của chúng tôi?”
Lý Hân Nhã cười rất dịu dàng, cô ta nói: “Chỉ cần chết là được mà. Anh vì sao không nghe lời để cô ấy đưa anh về hả?”
Sở Ca: “…”
Vạn nhất không về được thì làm sao, cô em à đầu óc cô cũng có bệnh như Sở Giao hả? Hơn nữa…
Sở Ca hiện giờ cũng không xác định được rốt cuộc mình có thể bỏ rơi Hiên Viên Ngạo Thiên ở lại và một mình quay về không nữa.
Cậu nói: “Nếu như Sở Giao tự muốn quay về thì sao? Hơn nữa cô nói là Sở Giao bị đưa về? Người đưa cô ta về là ai?”
Vẻ mặt Lý Hân Nhã đột nhiên trở nên âm trầm, cô ta nói: “Là Hiên Viên Ngạo Thiên giết cô ấy. Mày biết không, những người xuyên không sau khi chết sẽ không còn thi thể. Cô ấy đi rồi, ngay cả thi thể cô ấy tao cũng không tìm về được!”
Nói đến câu cuối cùng, giọng của Lý Hân Nhã đã biến thành tiếng thét, Sở Ca bị thanh âm cô ta xuyên thủng lỗ tai đến đau nhói.
Cô ta nói là Hiên Viên Ngạo Thiên giết Sở Giao? Vì sao phản ứng đầu tiên của cậu là thật may Sở Giao là người xuyên việt sẽ trực tiếp quay về nhà, bằng không Hiên Viên Ngạo Thiên bị đám An Bình Bắc Kinh bắt đi thì hỏng.
Quả nhiên tam quan hoàn toàn bị thế giới này hủy rồi. (Tam quan ở đây theo chủ nghĩa duy vật là thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan, theo tôn giáo là không quan, giả quan, trung quan)
Sở Ca thấy có chút đau lòng.
Nhưng mà Lý Hân Nhã cũng không có ý định cho cậu nhiều thời gian để ngẩn người. Cô ta lấy một cái bình ở bên cạnh ghế lái, mở ra và rưới lên người Sở Ca.
Sở Ca ngửi thấy mùi gay mũi này thì thấy toàn thân đều không ổn, tôi lạy cô, cô bình tĩnh coi! Rưới xăng lên người tôi là muốn ầm ĩ kiểu gì đây!
Sở Ca nói: “Lý Hân Nhã cô đừng như vậy, có chuyện gì thì bình tĩnh nói. Cô cũng bảo nếu chết ở đây chẳng qua là quay lại thế giới kia của chúng tôi thôi, cho nên không chừng Sở Giao đã về nhà rồi!”
Động tác của Lý Hân Nhã một chút cũng không ngừng, rưới xong một chai lại lấy thêm một chai nữa để tiếp tục đổ, miệng thì nói: “Có thể cô ấy đã quay lại thế giới của các người rồi, thế nhưng tao khó chịu vì sao mày không quay về theo. Cho nên tao sẽ tiễn mày một đoạn đường.”
Sở Ca cảm giác toàn thân mình đều đã đẫm xăng, trong truyện không phải nói khi nhân vật phản diện bắt cóc được vai chính rồi thì đầu tiên sẽ lải nhải một hồi rồi mới động thủ à? Lý Hân Nhã tiết tấu của cô sai rồi! Cô cấp tốc như thế thì Hiên Viên Ngạo Thiên ngay cả có thất thải tường vân cũng chưa kịp trèo lên đâu!
Cậu nói: “Lý Hân Nhã cô bình tĩnh chút, bây giờ cô có giết tôi, đối với cô mà nói cũng không có chỗ tốt gì, nghĩ đến người nhà cô, nghĩ đến chính bản thân cô nữa. Hiên Viên Ngạo Thiên cũng đâu phải người tốt.”
Lý Hân Nhã gật đầu, lấy một chiếc bật lửa trong túi ra và nói: “Tao biết, thế nhưng hai ngày trước ba tao đã phát bệnh tim rồi, trong nhà cũng không còn ai nữa. Hiện giờ tao đang nghĩ, nếu như tao với mày cùng chết, liệu tao có thể đi đến thế giới kia không?”
Sở Ca: “…” Tôi không bao giờ muốn chơi với đám tâm thần nữa.
Cậu trơ mắt nhìn Lý Hân Nhã bật lửa lên, ném lên người mình, sau đó cô ta lại lấy một con dao găm trong túi ra và đâm mạnh vào tim cô ta.
Khi Hiên Viên Ngạo Thiên nhận được tin Sở Ca bị bắt cóc, còn chưa kịp điều tra Sở Ca bị bắt đi đâu thì nghe được một tin tức khẩn trên TV – một chiếc xe có rèm xe đã nổ tung trên đường vành đai ngoại thành phía Bắc, người chết là một phụ nữ.
Tin tức này có vẻ như không liên quan gì đến Sở Ca, nhưng Hiên Viên Ngạo Thiên lại cảm thấy một cơn khủng hoảng đang ập đến.
Anh chỉ biết Sở Ca bị Lý Hân Nhã bắt đi, thế nhưng hai người họ lại giống như bốc hơi ở nhân gian, không để lại chút tin tức gì.
Chờ đến ngày hôm sau, báo cáo khám nghiệm tử thi của thi thể phụ nữ bị cháy đem kia được đưa đến, xác định người nọ chính là Lý Hân Nhã, dây thần kinh căng đến đỉnh điểm của Hiên Viên Ngạo Thiên đã hoàn toàn đứt đoạn.
Anh như kẻ điên dùng tất cả phương pháp có thể tìm được Sở Ca, nhưng phát hiện ra dù có dùng thủ đoạn gì thì cũng không thấy được thân ảnh của Sở Ca nữa.
Buổi tối, trong căn phòng nhỏ của Sở Ca và Hiên Viên Ngạo Thiên, Hiên Viên Hàn ngồi trên ghế sofa nhìn anh trai mình xõng xoài dưới đất cứ rót từng chai từng chai Vodka và nốc bằng hết.
Hiên Viên Hàn giơ tay giật lấy chai rượu trên tay Hiên Viên Ngạo Thiên, nói: “Anh, đừng uống nữa. Cứ uống thế nhỡ ngộ độc rượu đến khi Sở Ca về thì anh ăn nói thế nào với cậu ấy?”
Hiên Viên Ngạo Thiên lắc đầu, ánh mắt cô đơn nhìn chằm chằm sàn nhà, nhưng cũng không uống nữa. Anh nói: “Em ấy sẽ không về nữa.”
Hiên Viên Hàn cau mày bảo: “Anh đừng nói như vậy, hiện giờ Sở Ca chỉ mất tích…”
“Tiểu Hàn em về nhà đi, anh muốn ở một mình.”
Hiên Viên Hàn còn muốn nói thêm điều gì, cuối cùng chỉ bảo: “Em ngủ lại phòng khách.”
Hiên Viên Ngạo Thiên gật đầu chấp nhận.
Chờ Hiên Viên Hàn vào phòng rồi, Hiên Viên Ngạo Thiên mang theo chai rượu đi đến ban công và mở cửa ra để làn gió đêm ấm áp thổi đến người anh.
Anh nhớ kỹ tin tức Hàn gia xử lý xong Sở Giao và truyền lại cho anh – thi thể sau khi cô ta chết đã biến mất trong nháy mắt.
Sở Ca và Sở Giao có thân phận giống nhau, nếu nói là có người chết, thì chẳng qua là người ta trở lại thế giới ban đầu mà thôi.
Sở Ca sẽ không quay về tìm anh nữa.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn chằm chằm chai rượu trong tay, rồi bất chợt ném mạnh ra ngoài cửa sổ.
Cũng mặc kệ rốt cuộc có đập vào người khác hay không, hai tay anh bấu chặt vào khung cửa, hàm răng nghiến chặt, nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má.
Anh không dám để Sở Ca biết phương pháp quay về, cũng là vì không dám để Sở Ca tuyển chọn giữa người nhà với anh.
Không thể so được.
Hiên Viên Ngạo Thiên cảm giác mình hoàn toàn không có chút niềm tin nào, anh sao có thể thắng được sự hấp dẫn của thế giới kia với Sở Ca chứ.
Khoảng cách trước ngày đính hôn còn không đến một tuần, kết quả thượng đế lại bày ra một trò đùa với anh như thế.
Hiên Viên Ngạo Thiên đột nhiên nảy ra suy nghĩ, nếu như anh cũng chết, liệu có đi đến được thế giới kia của Sở Ca không?
Thế nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên giây phút thì lập tức đã bị chính anh bác bỏ.
Lý Hân Nhã chính là ví dụ.
Hiên Viên Ngạo Thiên chợt cảm thấy trái tim anh đang cực kỳ mệt mỏi.
Có lẽ anh sắp điên rồi, loại biến mất hoàn toàn này làm anh nghĩ sự tồn tại của Sở Ca chỉ là một giấc mộng, rất sợ khi tỉnh mộng rồi tất cả mọi người nói cho anh biết, từ trước đến giờ cũng không có ai tên là Sở Ca, tất cả chỉ là một giấc mơ của anh mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.