21
Lão Phó suýt chết nghẹn vì cục lông chó.
Phó Chí Hành lạnh lùng yêu cầu vệ sĩ ném tôi ra ngoài, nhưng tôi đã sớm phát điên lên——
Lật bàn,đập bình hoa, vớ được cái gì trong đại sảnh tôi đều đập hết.
Ai định cản tôi,tôi sẽ chơi bẩn.
Con chó của Phó Chí Hành hơi bị tiêu chảy, tôi dùng cây lau nhà nhúng vào phân lỏng, ai nấy đều tái mặt.
Tôi cướp đồ ăn cướp cứt, con chó mắt đỏ hoe lao ra khỏi chuồng định cắn tôi nhưng bị tôi đá vào mõm.
"Ẳng.."
Nó có chút tủi thân.
Trong phòng tiệc hỗn loạn.
Hắt cớt xong, tôi vẫn bị vệ sĩ của nhà họ Phó bắt giữ.
Lão Phó sắc mặt tái mét, ánh mắt rực lửa.
Tôi run rẩy trong lòng.
Thôi xong, lần này ăn cớt rồi.
Tuy nhiên, vào thời điểm quan trọng,có người tới cứu tôi.
Phó Ngạn
Người này vốn ngồi trong góc xem kịch hay, thấy tôi bị nạn mới lộ diện, thản nhiên nói:
"Thật ngại quá, người của tôi không hiểu phép tắc."
"Không cần các người nhọc xác quản giáo, tự tôi có thể làm được."
Nói xong đưa tay dẫn tôi rời khỏi đó.
Vệ sĩ không chịu buông, bị hắn trực tiếp đá một cước, nằm trên mặt đất rên rỉ, không đứng dậy được.
Sắc mặt trưởng lão càng trầm xuống:
"Kiêu ngạo!"
Phó Ngạn vốn là con riêng của lão Phó, lúc này tôi đã đổ mồ hôi hột đầy tay, nhưng biểu hiện sau đó của hắn khiến tôi bàng hoàng.
"Câm miệng!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-vao-truyen-tong-tai/3327196/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.