5
Thật không ngờ, hóa ra lòng dạ của mẹ tôi rất hiểm độc.
Ngay đêm hôm đó lén thụ thai.
Khi biết tin, không khí trong nhà tôi vô cùng bức bối.
Đặc biệt là bố tôi, mặt trắng bệch như hoa mận.
Khi mẹ tôi còn đang ôm em trai tôi than khóc, tôi lặng lẽ rời đi, đem phiếu siêu âm B đi tìm Phó Chí Hành.
"Con trai, của anh, nếu anh không cần thì sao?"
Phó Chí Hành phớt lờ tôi.
Anh ta nhìn dòng chữ bệnh nhân 58 tuổi mà ngu người luôn.
Vẻ mặt đó bẩn bựa đến mức tôi còn nghi ngờ rằng anh ta đã ăn nhầm hai miếng cớt mũi.
Thật lâu sau đó
Anh ta cau mày ném cho tôi một tấm thẻ ngân hàng:"Trong đó có 10 triệu tệ, hủy đi.”(~32 tỷ VNĐ)
Tôi liếc nhìn chiếc thẻ đen quyền lực trong lòng bàn tay, hỏi: "Mật khẩu?"
"Ngày Quốc khánh."
?? Cười chít tôi rồi, không ngờ vị tổng tài này thật là một công dân gương mẫu như vầy nha
Sau khi lấy tiền, tôi định rời đi thì bị Phó Chí Hành ngăn lại.
Anh ta rút ra một bản thỏa thuận và ném nó cho tôi.
Tôi lướt qua nó và chết lặng.
Không biết từ lúc nào nữ chính bị cha mẹ lừa ký hôn ước, trong vòng ba tháng sẽ phải kết hôn với Phó Chí Hành như đã thỏa thuận, trong thời gian hôn nhân chỉ có Phó tổng mới được đệ đơn ly hôn.
Nếu từ chối, tôi sẽ phải đối mặt với mức bồi thường cao ngất trời.
Không, trong nguyên tác cũng không có đoạn như vậy phải không?
Tôi nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận trong hai giây, cười toe toét và xé nó đi.
6
Phó Chí Hành cũng cười.
“Cái tôi cho cô xem là bản dự phòng.”
"..."
Đậu má, anh trai à!
Sau một hồi do dự, tôi đành nhượng bộ.
Hãy giải quyết đi.
Đầu tiên, thỏa thuận đã được ký kết và tôi không đủ khả năng chi trả những khoản bồi thường thiệt hại với mức giá đó.
Hai là--
Là một độc giả đã đọc toàn văn, tôi biết rõ hơn cả Phó Chí Hành về điểm yếu của công ty hắn, dù sao cũng một lần phát điên, tôi không ngại đi sâu vào lòng quân địch và đánh một trận lớn.
Vì vậy, tôi sẵn sàng đồng ý nhưng bổ sung thêm một số điều kiện:
Trong hôn nhân, bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào cũng cần có sự đồng ý của hai bên.
Phó Chí Hành sẽ phải cho tôi hàng triệu tiền tiêu vặt mỗi tháng để kết hôn.
Anh ta sẵn sàng đồng ý tất cả.
Tôi biết tại sao.
Vì khuôn mặt của tôi.
Khuôn mặt này y hệt như khuôn mặt của ánh trăng sáng của hắn khi cô ấy ra nước ngoài kết hôn.
Ký thỏa thuận xong tôi ôm thẻ ngân hàng trong túi về nhà, thật ra tôi không có hành lý gì để đóng gói, việc chính là quay lại và trả tiền.
Mẹ tôi vẫn đang khóc khi tôi bước vào cửa.
Tôi bước tới ném cho bà ta một trăm đô la: “Phó Chí Hành đưa phí phá thai cho mẹ này.”
7
Nhờ sự điên rồ của tôi mà mọi âm mưu đều rối tung lên.
Cha mẹ nuôi đã ly hôn.
Bố tôi đã trở thành một ông già neo đơn với một cậu con trai bị thịt ngu cả về học thức lẫn kỹ năng.
Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết, ôm 100 đô tiền phá thai chạy mất.
Chỉ có tôi cưới Phó Chí Hành theo cốt truyện ban đầu.
Ngày thứ hai sau khi kết hôn, Phó Chí Hành nói sẽ đưa tôi về nhà.
Tôi cười nhẹ: “Được.”
Quá được luôn ấy chứ.
Lại có cơ hội nổi điên rồi~
Trong nguyên văn, Phó Chí Hành sau khi kết hôn đưa nữ chính về nhà, nữ chính bị ức hiếp, thậm chí bị sỉ nhục bằng nhiều cách khác nhau.
Gần như bị lột da.
Lần đầu truyện, tôi tức giận đến mức ước gì có thể chui vào sách để ẻ cho thối chít Phó gia đi.
Bây giờ
Nữ chính cuối cùng cũng có thể phát khùng lên rồi.
8
Tại Phó gia.
Sau khi vào trang viên, tôi nhận ra rằng mô tả trong nguyên tác vẫn còn quá hạn chế.
Hai chữ xa xỉ cũng không thể bao quát hết.
Tôi mỉm cười đàng hoàng rồi chậm rãi đi theo Phó Chí Hành vào cửa.
Cha mẹ anh ta ngồi ngay ngắn vào bàn, tư thế uy nghi, từ khi tôi qua cửa đã mắt ngang mắt dọc phán xét, tỏ thái độ khinh khỉnh.
Phó Chí Hành dẫn tôi tới ra mắt.
Tôi bước tới chỗ bà Phó đang ngồi nghênh ngang, cong tay gõ xuống mặt bàn:"Đứng dậy!"
Bà Phó:?
"Nghe không hiểu tiếng người à?"
Tôi trực tiếp nắm tóc, túm cổ áo bà ta kéo lên:" Tôi khát, lấy cho tôi ly nước!"
Từ chủ thành khách, bà Phó ớ ra không biết nói gì.
Ông Phó ở một bên tức giận, dùng lòng bàn tay to đập mạnh xuống bàn, hét lên:
"Thôi ngay!"
"Ngày đầu tiên về ra mắt nhà chồng đã thế này, cô..."
"Nói ít thôi."
Tôi đổi tư thế thoải mái: “Ông cũng đi gọt hoa quả cho tôi.”
Phó Chỉ Hành tới ngăn cản, tôi lau mũi vào quần áo anh ta: “Đừng rảnh rỗi, đi nướng cho tôi một củ khoai lang,nhớ nướng kỹ,tôi thích ăn dẻo một chút.”
Ba thành viên của Phó gia:??
Bảo mẫu nhà họ Phó sửng sốt, đứng sang một bên cười khúc khích, ngay lập tức bị tôi ra lệnh:
"Còn dì, kín răng lại."
"Lại đây, làm khỉ cho tôi xem."
Không ai trong cái nhà này vô tội cả.
Trong nguyên văn, nữ chính bị trầm cảm và tất cả bọn họ đều nhúng tay vào tạo sóng lật thuyền.
Đàn chó cưng của bà Phó đi ngang qua, tôi cho chúng ăn hai nắm chà là chua.
Vốn dĩ cuộc gặp mặt này người chịu sỉ nhục phải là nữ chính,nhưng tôi không chịu thế đâu!