Cô vẫn mãi giữ tư thế cúi đầu, nếu Vô Khuê không huých vào tay.
Vô Khuê nói:
- Cậu đừng ngồi đó nữa, chúng ta còn phải đi trả đồ.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cô đứng lên không biết vướng phải gì đó, mà kéo theo Vô Khuê cùng ngã xuống sàn nhà.
Tiếng rầm thu hút sự chú ý của các thành viên còn lại trong lớp, dưới sàn Vô Khuê đang đè lên người Lam Nguyệt. Tay của Vô Khuê vô tình đụng phải nơi mềm mềm của Lam Nguyệt, cô giật mình thu tay lại.
Vô Khuê nói:
- Tớ… tớ xin lỗi. Cô nhanh chóng chạy đi trước, để che đi sự xấu hổ.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê chờ tớ. Cô ngồi dậy phủi đồ, rồi chạy theo Vô Khuê.
Vô Khuê đến trước cửa tiệm thuê đồ nói:
- Con đến trả đồ ạ.
Lam Nguyệt đuổi theo kịp nói:
- Con cũng vậy. Cô lấy đồ ra, rồi đưa cho chủ tiệm.
Chủ tiệm nói:
- Được rồi, hai cháu về đi. Cô không lấy tiền đâu.
Lam Nguyệt nói:
- Nhưng… Cô vừa nói xong thì ngất đi.
Vô Khuê nhanh chóng đỡ lấy Lam Nguyệt, cô dùng hết sức lay lay Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói:
- Lam…Lam Nguyệt cậu sao vậy?. Cô nhanh chóng bế Lam Nguyệt về trường.
Tiểu linh miêu của Lam Nguyệt phát hiện ra điều bất thường, tỉnh dậy kêu lên hai tiếng rồi chạy ra ngoài.
Song Tư nói:
- Linh thú của lớp trưởng làm sao vậy?.
Không ổn, nó như thế kia có khả năng cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593743/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.