Sau trận chiến, chủ yếu là bị thương nhẹ vì thế ai về nhà nấy.
Lam Nguyệt một đêm ngủ đủ liền cảm thấy đỡ hơn, chỉ hơi rát họng.
Vô Khuê đưa cháo cho Lam Nguyệt bảo cô mau ăn cho nóng, còn đưa thêm thuốc cho Lam Nguyệt bắt cô uống.
Cô nhanh chóng ăn hết bát cháo, rồi uống thuốc. Ăn xong mang bát đi rửa nhưng bị Vô Khuê cản lại nói:
- Cậu đang bị thương để bát đó, ngồi xuống đây tớ xử lý vết thương cho.
Lam Nguyệt ngồi xuống, để Vô Khuê xử lý vết thương. Đợi Vô Khuê xử lý vết thương xong, cô mặc lại áo rồi nghỉ ngơi. Lúc này truyền tin của ông nội cô tới,trong đó ghi đã xử lý xong kẻ tu tà đạo.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ thấy chúng ta học hết tất cả các môn rồi đúng không Vô Khuê?
Vô Khuê nói:
- Ừm đúng vậy.
Thời gian trôi nhanh thật đấy. Vô Khuê nhìn ra ngoài trời cảm thán. Bất chợt Vô Khuê nghe thấy tiếng mèo kêu khá gần, liền kéo tay Lam Nguyệt đi ra ngoài. Đi một lúc thì thấy mấy chú mèo ở trong hốc nhỏ ở gần cầu thang. Chúng liên tục kêu meo meo có lẽ là đói, Vô Khuê bế chúng ra,cho nó ăn gói thức ăn dành riêng cho mèo đã chuẩn bị sẵn.
Vô Khuê nói:
- Dễ thương quá. Mèo này có lẽ là do chủ quán ở dưới căn tin nuôi. Vô Khuê vuốt ve đầu chú mèo.
Lam Nguyệt nói:
- Chúng còn nhỏ như vậy, chắc chắn mẹ chúng ở quanh đây. A Khuê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593734/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.