Trên một ngọn núi, tà khí lượn lờ vây quanh thỉnh thoảng còn có tiếng quạ kêu. Hắn vừa đi vừa ôm bụng, suy nghĩ nhãi ranh làm hỏng chuyện tốt của ta. Kẻ đó chính là người đã bị Phan Linh, đâm cho một nhát vào bụng.
Xung quanh gã toàn là xác chết, mùi gay mũi cứ thế xộc lên. Mấy con quạ thi nhau rỉa mấy xác chết, thấy hắn đến mau chóng bay lên cành cây gần đó.
Cùng lúc đó ở nhà Phan Linh, bầu không khí có phần gượng gạo vì đã lâu rồi cô không về nhà.
Phan Linh nói:
- Ông ơi, bố con đâu rồi?.
Ông Phan Linh nói:
- Bố con đang ở trên phòng. Để ta đi gọi.
Phan Linh nhẹ nhàng nói:
- Ông ơi, để con đi cho. Phan Linh chạy lên trên tầng.
Phan Linh gõ cửa nói:
- Bố ơi, con có thể vào không?.
Bố của Phan Linh đang ngủ, nghe thấy vậy liền tỉnh giấc nói:
- Là con à A Linh?.
Phan Linh nói:
- Dạ. Là con không tốt, làm bố phiền lòng.
Bố của Phan Linh nói:
- Không sao bố cũng có lỗi. Bố của Phan Linh đến ôm cô vào lòng.
Và sau đó là một bữa cơm ấm cúng,đã lâu rồi không xuất hiện do Phan Linh nấu.
Lam Nguyệt truyền tin cho ông nội:"Con đã trừ tà khí, của các học viên rồi. Ông nội không phải lo nữa". Ông của Lam Nguyệt cũng đã truyền tin lại:" A Nguyệt trưởng thành rồi. Con tiếp tục phát huy.Thủ phạm vụ này, là một kẻ tu tà đạo. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593731/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.