Cô đi lặng lẽ đi theo sau, lên đến tầng ba, Vô Khuê liền nói cho cô biết sẽ ở phòng số 46.
Cả hai bước đến trước cửa phòng, Vô Khuê dùng chìa khóa để mở cửa.
Vô Khuê nhìn xung quanh nói:
- Xem ra chúng ta đến sớm rồi, mọi người còn chưa đến nữa.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm, tớ đi mua chút đồ cá nhân. Vô Khuê đi cùng không?.
Vô Khuê chọn đại một cái giường, rồi ngồi xuống than thở nói:
- Tớ không, tớ mỏi chân quá.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy được, cậu nghỉ ngơi đi.
Sau khi đã mua đồ xong, cô đi dạo trong khuôn viên trường. Suy nghĩ trường quả thật rất rộng, có tiếng nước chảy thu hút sự chú ý của cô. Đến nơi trước mắt cô là một thác nước và rừng trúc trải dài thấp thoáng có vài chú thỏ trắng đang ăn cỏ. Cô hít một hơi, thật đúng là tiên cảnh rồi quay về kí túc. Cô quay trở về phòng, đúng lúc trời nhá nhem tối.
Thấy cửa phòng mở, trong phòng cũng đã bật đèn sáng trưng. Lam Nguyệt lên tiếng nói:
- Vô Khuê tớ về rồi.
Vô Khuê hỏi:
- Sao cậu đi lâu thế?.
Vô Khuê bất chợt ngửi thấy trên người Lam Nguyệt mùi hương thanh nhã.
Vô Khuê nói:
- Trên người cậu có mùi gì lạ lắm.
Lam Nguyệt ngơ ngác nói:
- Lúc nãy tớ có đi qua cây mộc lan cổ thụ, chắc là hương hoa thấm vào áo tớ.
Vô Khuê vừa cười vừa nói:
- À ra vậy. Phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xuyen-khong-vao-noi-tu-tien/3593717/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.