Trương Trạng cuối cùng cũng hoàn hồn, tuy rằng vẻ mặt vẫn bảo trì cái sự ngốc manh, nhưng anh ta là người biết tư duy logic: "Tô Diêm, sao anh lại ở đây..., làm sao anh lại biết em, tại..."
Tôi ngồi trên cây thay đổi tư thế thoải mái, cách một ban công nói với Trương Trạng: "Chuyện kể ra thì dài lắm, em vẫn ổn chứ?"
Trương Trạng đột ngột nở nụ cười, ba ngày không gặp mà kỹ năng nói lời đường mật tốt lên gớm: "Trước khi thấy anh thì không ổn, còn giờ thì ổn rồi."
Tôi được dỗ đến hài lòng, hỏi anh ta: "Sau đó thì em phải làm gì?"
Trương Trạng vén tay áo lên nói: "Nếu như anh không ngại thì em muốn chạy trốn cùng anh."
Quá trình chạy trốn cũng chẳng lãng mạn và kích thích như tôi tưởng, Trương Trạng xuống lầu, đánh đuổi con chó tâm cơ, giẫm lên vai tôi trèo qua tường, sau đó lên xe của Tô Tương. Tôi nhét thần khí nhảy lầu mà tôi khổ cực vác trên vai nhưng lại không có cơ hội dùng đến vào trong cốp xe, ừ, Tô Tương và tôi đều thấy thất vọng như nhau.
Vào xe cái là tôi siết chặt lấy Trương Trạng để cả tôi lẫn anh ta đều thấy viên mãn toàn thân, trên người Trương Trạng có mùi sữa tắm lẫn với hương thuốc lá, tôi chôn mặt hít vào một hơi thật dài trên gáy anh ta rồi nằm dài ra bất động, ngửi mùi vị quen thuộc không biết phối chế ra làm sao, kỵ sĩ Tô bị thằng em oán hận cả một đường cuối cùng cũng cứu được hoàng tử của mình từ trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xem-trom-nhat-ky-kim-chu/72014/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.