*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhật ký của Trương Trạng tuy rằng có rất nhiều lỗi trong câu chữ, phần lớn đều tối nghĩa khó hiểu thế mà tôi lại xem như mê như say, không thể kiềm chế nổi, cho nên đến khi cái di động tôi đặt trên bàn bên cạnh kêu lên, tôi phải đơ mất 3 giây thì mới phản ứng lại được, tôi cầm di động lên, thấy trên đó hiện hai chữ Trương Trạng, tay run một cái cúp luôn điện thoại của anh ta...
A, cúp điện thoại hoặc điện thoại bận tuyệt đối là tối kỵ của cuộc đời Trương Trạng, may là lòng dạ sắt đá với tố chất của tôi không có gì sánh kịp tốc độ của tay của anh ta, sau mười giây nhanh chóng nhận được cuộc gọi đến của Trương Trạng.
"Tô Diêm, sao vừa nãy anh lại cúp điện thoại của em?" Quả nhiên câu đầu tiên chính là câu này.
Khụ, đương nhiên là do có tật giật mình rồi.
"Đại khái là bởi vì anh rất ngu đi."
Tôi nghe thấy tiếng Trương Trạng cười một tiếng qua điện thoại, tôi biết, chuyện cúp điện thoại này Trương Trạng sẽ không truy cứu nữa.
"Em nghe nói tiểu khu bị cúp điện, anh ăn cơm chưa?"
"Chưa...Chưa." Trong nháy mắt tôi vô cùng kinh hoảng, chỉ sợ câu tiếp theo của anh ta sẽ là: Mau mở cửa, em mang cơm trưa đến cho anh này.
Vẫn câu nói đó, may mà tôi có lòng dạ sắt đá tố chất xuất chúng, tôi vờ tò mò hỏi anh ta sao lại biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-xem-trom-nhat-ky-kim-chu/72007/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.