Sau khi làm hòa cùng Lục Thành Tắc, bằng tốc độ “ánh sáng”, hai chúng tôi tiến vào giai đoạn “lúc mới yêu” đầy cuồng say. Hễ có thời gian rảnh, chúng tôi lại lên Wechat nói chuyện trên trời dưới đất, trao nhau những lời “có cánh” vô cùng “thiếu IQ”. Buổi trưa, do lười đi xa, tôi cùng anh đến cửa hàng KFC, tùy tiện gọi hai phần ăn người lớn. Thế mà vừa hay, chúng tôi lại “đụng” phải đồng nghiệp của anh, trong đó có ba nam và một nữ.
Lúc cầm khay đi ngang qua bàn chúng tôi, cả ba người họ cùng ném qua những ánh nhìn trêu chọc, đồng thời không quên bỏ lại đôi lời chòng ghẹo.
Trong đó còn có một người gọi đùa anh là “Tắc Tắc”.
Đợi bọn họ đi xa, tôi hút một ngụm sữa nóng, rồi nhân cơ hội trêu anh: “Tắc Tắc”.
Hai bàn tay đang giở giấy gói hamburger của Lục Thành Tắc chợt khựng lại. Anh nhìn tôi bật cười.
Tôi nói: “Thì ra đồng nghiệp anh đều gọi anh như vậy.”
Lục Thành Tắc đáp: “Ừ, đúng rồi.”
Cứ mỗi lần anh nhìn tôi bằng ánh mắt trong veo đó, tôi lại không khống chế nổi ý nghĩ muốn đùa dai: “Về sau em cũng gọi anh như vậy được không, Tắc Tắc?”
Mở giấy gói xong, Lục Thành Tắc đưa bánh sang cho tôi: “Tại sao em muốn gọi như thế?”
Tôi trả lời: “Tại vì kiểu gọi lặp từ nghe đáng yêu lắm luôn ấy.”
Lục Thành Tắc nhướng mày xấu xa, phản kích lại: “Ồ vậy sao, Diệu Diệu ~”.
Cơ mặt tôi nâng lên vì cười, gò má gần chạm tới bọng mắt: “Không có tôn ti trật tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-ghep-doi-nham-bluetooth-cua-ai-do-tren-tau-dien-ngam/1112304/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.