Sáng thứ Hai, tôi lại chạm mặt Lục Thành Tắc trên tàu điện ngầm. Tôi nghĩ anh đã thành thạo kỹ năng ôm cây đợi thỏ, nhất là khi con thỏ này không biết sợ, không đắn đo, ngược lại rất chờ mong bám lên cây bạch dương. 
Hôm nay cây bạch dương có chỗ ngồi nên tầm nhìn hạn chế hơn lần trước, song cũng không đến mức chìm nghỉm giữa biển người. 
Bởi vì đầu anh ngẩng rất cao để quan sát xung quanh. 
Tôi nhìn thấy anh trước nhưng không gọi anh, đến khi anh thấy tôi, tôi mới gật đầu coi như chào hỏi. 
Anh nhếch môi, đứng dậy nhường chỗ cho tôi. 
Tôi không từ chối, ngồi xuống chào: “Chào buổi sáng, gấu trúc nhỏ.” 
“Chào buổi sáng, Kỳ Diệu.” Anh nhìn tôi từ trên cao, môi hồng hào và hàm răng trắng. 
Chúng tôi không còn nói “thật trùng hợp” vì thời điểm này và toa tàu này đã trở thành thỏa thuận ngầm giữa chúng tôi. 
Anh giơ túi giấy McDonald bên tay trái đưa tôi. 
Tôi khựng lại không nhận, giả ngu: “Đây là gì?” 
Lục Thành Tắc: “Bữa sáng.” 
Tôi vẫn bất động: “Bữa sáng?” 
Anh đáp: “Không phải bữa sáng của cô thì sẽ là của tôi.” 
Tôi cười: “Anh chưa ăn sáng ư?” 
Lục Thành Tắc lắc đầu: “Chưa.” 
Tôi nói: “Không cần, tôi đã ăn rồi.” Rồi nhỏ giọng thì thào: “Vả lại cũng không phải cho tôi.” 
“Sao lại không phải?” Giọng anh rất hiếm dao động mạnh, giống như bị đổ oan một việc gì nghiêm trọng lắm. 
Phản ứng của anh chọc tôi cười: “Nhưng anh không thể chắc chắn sẽ gặp được tôi.” 
“Thế nên tôi mới bảo…” Anh không bị tôi lừa vòng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-ghep-doi-nham-bluetooth-cua-ai-do-tren-tau-dien-ngam/1112296/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.