Nếu như nói muốn đầu tư kết phương ngay từ lúc đầu tiên luôn đi, vậy thì không thành vấn đề, nhưng mà vấn đề là bây giờ dưới tình huống cô chẳng thiếu cái gì hết lại nói muốn đầu tư nhập bọn với cô, vậy thì có ý tứ rồi.
Hiện tại thứ đáng giá nhất trong xưởng của cô cũng không phải đất đai, máy móc thiết bị tuy đắt đỏ nhưng cũng không phải thứ có giá trị nhất, thứ có giá trị nhất của cô chính là phối phương.
Đồ ăn ngon, hạn sử dụng dài, dễ cất chứa bảo quản, giá cả cũng thích hợp, vậy thì vì sao mọi người không mua sản phẩm nhà cô được chứ?
Có không ít người từng nói với Giang Cảnh Du là muốn đầu tư, ví dụ như Tống Nhụy, vào cái hồi mới vừa ra sản phấm ấy, cô ấy đã muốn đầu tư rồi, chỉ là bị Giang Cảnh Du cự tuyệt thôi, bằng không thì đối tượng hợp tác như cô ấy không phải càng tốt hơn à?
Điểm chính yếu chính là trong tay cô có tiền. Bởi vì sản phẩm nhà bọn họ được hoan nghênh, sau khi lên thị trường thì doanh số không tồi, nên vì để tiếp sau đó có thể kịp thời nhận được hàng nhằm bổ sung tồn kho, phía hạ du cũng sẽ càng kịp thời gửi tiền chi trả về lại đây.
Một người bạn của Tống Nhụy, người đã cung cấp một bộ phận thiết bị cho Giang Cảnh Du đấy, cũng có ý đồ đầu tư, đã đưa ra đề nghị nguyện ý dùng một ít máy móc và thiết bị nhập cổ, nhưng Giang Cảnh Du cũng uyển chuyển từ chối.
Giang Cảnh Du cũng không phải muốn để công ty hoàn toàn thuộc vốn riêng, kết phường có thể hấp thu tài chính, mở rộng nhân mạch và tăng lớn sản xuất càng nhanh hơn, đạt được mục đích chiếm lĩnh thị trường cũng càng nhanh hơn, nhưng trước mắt mới thôi, tốc độ của cô vậy là đủ rồi.
Vào lúc bắt đầu, Giang Cảnh Du yêu cầu quyền chủ đạo hoàn chỉnh, hơn nữa hiện tại cô thật đúng là không có gặp phải nan đề gì không cách nào giải quyết.
Các thiết bị cô cần cũng không phải loại hình có mức độ kỹ thuật quá khó gì, nguồn tài chính của cô cũng đủ sử dụng rồi, vậy thì vì sao cô cần phải tìm một người tới phân quyền đấu võ đài với cô chứ?
Về phần kết phường, trong kế hoạch của Giang Cảnh Du, đó cũng là chuyện sớm hay muộn, cô còn có rất nhiều kế hoạch, chờ đến sang năm lại kết phường cũng không muộn.
Giang Cảnh Du: "Ông nội, con cũng muốn mở siêu thị lớn."
Giang Nguyên Đồng: "Con có thể lấy được nhiều chủng loại hàng hóa đến vậy chứ?"
Giang Cảnh Du: "Cái đó thì phải tìm người kết phường."
Giang Nguyên Đồng: "Tống Nhụy?"
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, còn có những người khác nữa."
Giang Nguyên Đồng: "Là cùng loại với cao ốc bách hóa đúng chứ?"
Giang Cảnh Du: "Có thể nói là như thế, nhưng mà cụ thể thì có chút khác nhau, đó là tất cả hàng hóa đều bày trên kệ để hàng, có giá cả được ghi sẵn rõ ràng trên kệ, các khách hàng đã thấy được đồ vật lại còn có thể nhìn thấy giá cả, tự mình tùy ý chọn lựa, sau đó lại thống nhất tính tiền."
Giang Nguyên Đồng: "Không có ai trông coi sao? Nếu vậy thì chắc chắn sẽ có kẻ muốn mượn gió bẻ măng."
Giang Cảnh Du: "Các biện pháp phòng trộm tất yếu chắc chắn là cần có ạ."
"Lúc mới đầu cũng không nghĩ quá toàn diện."
Giang Nguyên Đồng gật gật đầu: "Mọi người sẽ thích hình thức đó." Đổi thành chính ông cụ cũng sẽ thích, muốn đi dạo dạo.
"Nếu mà con thật sự tính làm cái đó, phỏng chừng ông ta sẽ không vui vẻ." Ông ta ở đây, là đang chỉ cái vị cố nhân hồi lâu không gặp, giao tình lại nhàn nhạt kia của Giang Nguyên Đồng, ở nước ngoài ông ta chính là kinh doanh cái đó.
Giang Cảnh Du: "Ông ta không vui thì liên quan gì đến con chứ."
Giang Nguyên Đồng ha ha cười: "Nói rất đúng! Ông ta không vui thì có liên quan gì đến con chứ!"
Giang Cảnh Du: "Ông kia tên là gì vậy ạ?"
Giang Nguyên Đồng: "Cao Trọng Xương, nhỏ hơn ông vài tuổi."
Giang Cảnh Du tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
Ngày hôm sau, cặp song sinh đi theo Giang Nguyên Đồng đi câu cá, Tống Chấn cũng đi theo cùng.
Có hai đứa tiểu bối ở đây rồi, các việc vặt vãnh trên cơ bản chính là hai đứa nhỏ bao trọn, mà đấy cũng là nên làm, bởi đằng nào cũng không thể để mấy ông cụ lớn tuổi kia đi làm, các cụ chỉ cần ngồi lên vị trí đã chọn, im ắng mà ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ mà câu cá là được rồi.
Cặp song sinh dựng một cái bệ bếp đơn giản, lại nhặt củi lửa ở gần đó, rồi mang ra một chút gia vị đã chuẩn bị sẵn để dự phòng. Đang lúc hai anh em cũng đang muốn tự mình đi câu ấy, Giang Nguyên Đồng là người đầu tiên có thu hoạch, hơn nữa thật sự làm ông rất hãnh diện chính là, đấy là một con cá mè trắng to béo tặng hơn 3 cân.
Nhìn con cá đang không ngừng giãy dụa ở trong thùng, Giang Nguyên Đồng cười không khép miệng được: "Xem ra là tôi càng giỏi hơn nha."
Tống Chấn hừ một tiếng: "Ông đừng có mừng sớm quá, có biết cái gọi là tích lũy đầy đủ hay không?"
Giang Nguyên Đồng: "Thôi người nào đó đừng có tự mình an ủi nữa. Mấy đứa nhỏ tới đây xử lý con cá này, dùng để nấu canh đi."
Cố Thịnh nhận lấy cá, thuần thục mà rửa và làm sạch sẽ, sau đó cắt khúc, cho gia vị vào, rồi đậy cái nắp niêu lẩu lên, vậy là đã bắt đầu nấu canh cá rồi.
Không được bao lâu, món canh đã xong rồi, Cố Hi bưng ra cho hai ông cụ mỗi người một chén, hai ông cụ nhận lấy, ngồi tại chỗ vừa ăn vừa nhìn mặt hồ.
Gió nhẹ thổi qua, thảnh thơi mười phần, làm người ta nhìn mà hận không thể gia nhập vào ngay lập tức để thành một phần tử nhàn nhã.
Tống Chấn uống được canh cá rồi, khen hai đứa nhỏ không dứt miệng luôn: "Các bé ngoan!" Ông ấy hâm mộ, bởi sao mà con cháu nhà ông không có đứa nào tri kỷ đến vậy, với cũng không có tay nghề tốt đến vậy nữa. Mấy đứa nó, bất luận nam nữ, đều không có tài nấu nướng.
"Con cái có tiền đồ rồi ông còn không thỏa mãn, như thế nào? Ông còn muốn lên trời nữa à?"
Hai ông cụ vừa câu cá vừa đấu võ mồm, cặp song sinh cũng tìm vị trí mà câu cá, chẳng qua hai cô cậu này không có sự kiên nhẫn tốt đến vậy, ngồi canh hoài, mà cá vẫn mãi không cắn câu, vậy là hai cô cậu này lại yên lặng lấy sách ngoại khóa mình mang đến ra đọc.
Giang Nguyên Đồng liếc mắt nhìn một cái, sau đó liền mặc kệ.
Người trẻ tuổi mà, khiếm khuyết sự kiên nhẫn là bình thường, hơn nữa ông cụ cũng không hy vọng hai đứa nhỏ mê cái trò câu cá này.
Giang Cảnh Du đang nói chuyện qua đoạn thời gian nữa Trần Thiên Tình sẽ đến bên này học đại học cho Trương Lưu Vân: "Con bé đến đây an trí xong xuôi rồi thì hẳn là sẽ sang nhà mình ngồi chơi chút, đến lúc đó bà nội giúp con đưa cho con bé cái bao lì xì này nha, đồ ăn đồ uống trong nhà cũng cho con bé mang đi luôn, rồi có chuyện gì thì cứ nói, đừng có khách sáo, sai con bé giúp đỡ làm việc, cổ vũ con bé đi ra ngoài chơi làm quen với nhiều bạn mới hơn, và quan trọng nhất chính là bắt lấy thời gian mà học tập cho giỏi, đừng lãng phí thời gian học đại học."
Trương Lưu Vân: "Đang êm đẹp sao lại đưa bao lì xì? Con hẳn là đã đưa cho con bé rồi đúng chứ?"
Giang Cảnh Du: "Đúng là đã cho, cái này là cho riêng. Lúc tổ chức tiệc thi đậu mẹ con bé có nói vài câu, mẹ nó muốn con bé ở lại bên cạnh mình, nên nếu mà con bé có quen ai rồi hẹn hò ở bên này, con phỏng chừng mẹ con bé sẽ phản đối. Chuyện đối tượng này về sau khó mà nói, mà bây giờ cũng không chắc đâu, nên để chính con bé học được bản lĩnh cho chính mình, để về sau bất luận là ở đâu, nó cũng có thể tỏa sáng."
Trương Lưu Vân gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, rất nhiều người lớn trong nhà đều không nỡ để con cháu rời xa mình: "Cái cô đó có con trai, về sau hẳn là cũng sẽ ở chung với con trai của mình, nó mà không muốn để con gái mình cách mình quá xa, đó chính là muốn con bé về lại thành phố hoặc là gả về lại thành phố rồi." Bà cụ nhíu mày: "Ở tỉnh thành thì sẽ phát triển tốt hơn, để xem cô bé nghĩ như thế nào đi đã."
Bởi lỡ cô bé cũng muốn ở gần người nhà mình thì sao?
Trang Tử không phải cá, nào biết được niềm vui của cá.
"Bà biết nên làm thế nào rồi."
Giang Cảnh Du: "Vậy làm phiền bà nội rồi."
Giang Cảnh Du vẫn là rất thích bé Thiên Tình, cô có chút lo lắng Trần Oánh sẽ trở nên càng cố chấp thêm.
Giang Cảnh Du không có ở lại thành phố quá lâu, trước lúc cô rời đi còn đi tìm Tống Nhụy, nói về chuyện muốn mở siêu thị lớn với cô ấy. Sau khi Tống Nhụy nghe Giang Cảnh Du nói xong rồi, cô ấy tỏ vẻ: "Cái này thì mình có hứng thú nè, nếu mở, mình có thể cung cấp các loại hình trang phục."
Trước lúc Giang Cảnh Du rời đi, Cao Trọng Xương bắt đầu làm khách không mời đến, Giang Nguyên Đồng thoái thác, ông ta liền tự mình mang lá trà tới cửa ôn chuyện.
Trước kia ông ta và Giang Nguyên Đồng không có giao tình gì, hiện tại thì vờ như kiểu là người quen ấy.
Trên mặt Giang Nguyên Đồng vẫn là cười ha hả, chẳng qua đối phương có nói nhiều cỡ nào đi nữa, ông cụ vẫn là cái bộ dáng "À, ra vậy à, thì ra là thế, như thế......"
Về phần Giang Cảnh Du à? Cô cũng uyển chuyển cự tuyệt y vậy.
Cao Trọng Xương đành bất lực trở về.
Lúc ông ta trở về, Giang Nguyên Đồng và Giang Cảnh Du đều thấy được sự bất mãn trên mặt đối phương.
Sau đó, qua một đoạn thời gian, vào cái lúc mà miếng đất trống đằng sau nhà máy của Giang Cảnh Du có chủ, cô muốn sang bên kia xem đó là nhà xưởng gì, rồi gần đây có hợp tác gì hay không ấy, cô gặp được Cao Trọng Xương ở đó.
Giang Cảnh Du: "......"
Muốn nói là trùng hợp ấy à, đối phương còn cố ý chào hỏi cô nữa: "Ế, là cháu gái lão Giang à, thật là khéo, về sau chúng ta chính là hàng xóm rồi, về sau mong chiếu cố nhiều hơn nha, xưởng này của ông cũng làm thực phẩm."
Giang Cảnh Du: "............"
Như này còn có thể không phải cố ý sao? Lòng dạ cái vị này có phải đã quá hẹp hòi rồi không nhỉ?!
Làm buôn bán cầu hợp tác, phía đối phương không đồng ý thì cũng được mà, chẳng lẽ trước giờ ông ta chưa bao giờ bị cự tuyệt à?
Giang Cảnh Du có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Chẳng qua ông ta như thế kia cũng làm cô dâng lên lòng cảnh giác: Thực phẩm? Thực phẩm gì? Đồ ăn thiệt sự là quá nhiều.
Giang Cảnh Du cười: "Ông Cao, chiếu cố cũng không dám nói ạ......"
—
Cố Hướng Hằng được khích lệ, đấy là sau khi anh lại lần nữa ra mặt chiêu một nhóm công nhân sang bên Cảnh Du làm việc.
Bởi vì anh trợ giúp được không ít lính xuất ngũ tìm được việc làm, nên đã được bên trên điểm danh khen ngợi.
Nhiều người xuất ngũ đến vây, đại bộ phận đều phải tay làm hàm nhai, nhưng mà bọn họ đã ngăn cách với thế nhân thời gian dài đến vậy rồi, trừ bỏ kinh nghiệm hồi đi lính, có rất nhiều thứ họ phải bắt đầu học lại từ đầu cũng là sự thật. Những thứ bọn họ từng học hồi trong quân đội, có rất nhiều thứ không cần sử dụng đến ở thế giới bình thường bên ngoài.
Bên ngoài không có súng, cũng không có kẻ địch, bọn họ đã bỏ đi quân trang, đại bộ phận bọn họ chỉ có thể cầm lên cây cuốc.
Trừ bỏ khen ngợi cho Cố Hướng Hằng, bên trên còn đặt một đám đơn đặt hàng ở xưởng của Giang Cảnh Du, bởi đám nước sốt và tương kia mua của ai không phải mua chứ?
Đơn đặt hàng đến từ quân đội, không thể không nói, rất thơm.
Giang Cảnh Du vui vẻ tiếp nhận rồi.
Đây là song thắng, đối phương hy vọng cô có thể tuyển nhận càng nhiều quân nhân xuất ngũ, và bên cô cũng xác thật là có nhu cầu về phương diện này, nên mọi người đều vui.
..
Chờ tới lúc chính thức khai giảng rồi, cặp song sinh đã quen với áp lực cao của khối cao tam, Trần Thiên Tình cũng bước vào đại học.
Không thể không nói, dù cho trước đó cô ấy đã từng tới tỉnh thành rồi, nhưng mà ở đây đi học với ở đây một đoạn thời gian ngắn tại nhà thân thích, đấy là cảm giác khác nhau.
Hiện tại cô ấy càng có cảm giác đại nhập hơn, giống như thật sự có loại cảm giác mình đã thuộc về nơi này ấy.
Cuộc sống đại học rất xuất sắc, ở đây cô ấy có thể gặp được rất nhiều bạn học đến từ ngũ hồ tứ hải. Nơi xa nhất mà Trần Thiên Tình từng đi tới trước kia chính là tỉnh thành, còn là đi theo bác cả gái tới nữa...
Lúc ấy đã làm cô ấy chấn động rất mạnh, hiện tại càng sâu hơn.
Cô ấy có thể tiếp xúc càng gần hơn với những bạn học đến từ các địa phương khác nhau trên cả nước, biết được phong tục và tập quán bên xứ bọn họ. Khi nghe được một người bạn kể lại lúc quê cô ấy có tuyết rơi rất lớn đến độ cả cửa cũng không đẩy ra được, thậm chí bên ngoài cửa sổ đều có khả năng là tuyết, bị tuyết chôn ở phía dưới, Trần Thiên Tình không cách nào tưởng tượng.
Chỗ bọn họ đây có tuyết rơi nhiều lắm là phủ một lớp mỏng trên mặt đất, lại có thêm có hoa băng là cao lắm rồi, mà băng đó không bao lâu cũng sẽ hòa tan.
Nói tóm lại, cuộc sống đại học của cô ấy như cá gặp nước, cô ấy cũng đúng thật là đã hiểu vì sao anh trai sẽ dặn dò cô ấy phải học tập cho tốt, vì có quá nhiều dụ hoặc.
Bọn họ có thể học tập được những tri thức càng sâu rộng hơn, còn có thể gặp được rất nhiều thanh niên tài tuấn ưu tú đến từ địa phương khác nữa.
Tuy rằng trong trường không cho phép các sinh viên chưa lập gia đình yêu đương, nhưng mà luôn có các sinh viên xuân tâm manh động đủ kiểu dùng đủ các loại phương pháp để thổ lộ tình cảm.
Trần Thiên Tình không có yêu đương, nhưng mà cô ấy có thể cảm giác được hơi thở mùa xuân từ trên người mấy cô bạn cùng phòng của mình.
Những người bạn của cô ấy có người nhà điều kiện tốt, có người nhà điều kiện không tốt, nhưng mà có thể đi vào nơi này, kém cỏi nhất cũng sẽ không có chuyện ăn không nổi cơm, vì họ có thể đi học nổi.
Trần Thiên Tình và những người bạn cùng phòng khác cũng không có chuyện gì mà phẩm tính không hợp, ký túc xá của bọn họ chung đụng khá vui sướng.
Có bạn cùng phòng yêu đương, chuyện này không liên quan gì đến Trần Thiên Tình, cô ấy được xếp số một số hai ở phương diện dụng công học tập luôn đấy, cô ấy hoặc là đang học tập, hoặc là đang trên đường học tập thôi.
Cô ấy nếu không ở trong lớp học thì sẽ ở trong thư viện, hoặc là trong giờ dạy của ai đó.
Tiền trợ cấp đủ cho cô ấy dùng rồi, hơn nữa cô ấy còn có bao lì xì mà các thân thích cho lúc mới thi đậu đại học nữa, nên cô ấy có thể chuyên tâm học tập.
Cô ấy không thường trở về quê, vì vé xe không rẻ, cô ấy thường là phải một hai tháng mới có thể trở về một lần. Trần Oánh thấy cô ấy thường xuyên không trở về, lại thấy con trai cũng là như thế, làm Trần Oánh không khỏi cảm khái là con trai lớn không giữ trong nhà được, con gái lớn rồi cũng không giữ được luôn.
Hiện tại, bên cạnh chị ta chỉ còn thừa lại mỗi đứa con gái út. Trước lúc có được con gái út chị ta không muốn sinh thêm đứa thứ ba, nhưng mà giờ ngẫm lại, may mắn là chị ta còn sinh thêm một đứa, chứ không thì trong nhà quá an tĩnh.
Tề Phán Đệ thấy con gái như thế, hỏi chị ta: "Con có muốn lại lần nữa tìm một người bạn già cùng sinh hoạt không?"
Sớm hay muộn rồi cũng có một ngày đứa út này sẽ lớn lên, đến lúc đó con gái bà cụ chỉ còn một mình, mà khi đó hai vợ chồng già bọn họ cũng không có cách nào ở bên con nữa.
Đối mặt với nghi vấn đó của mẹ mình, Trần Oánh không chút do dự mà lắc đầu cự tuyệt: "Con sống một mình rất tốt rồi."
Chị ta mới sẽ không tự mang vạ vào người lần nữa mà đi tìm một người nữa đâu.
Về phần cái gọi là cô đơn: "Chờ về sau bé út nó trưởng thành, con cũng nên đi chăm cháu cho Thiên Hữu rồi."
"Cái này cũng đúng." Tề Phán Đệ gật gật đầu, nghĩ đến về sau mình có chắt trai, bà cụ nở nụ cười: "Rất mau thôi Thiên Hữu sẽ tốt nghiệp đại học, chờ đến khi ăn tết á, thằng bé cũng phải chuẩn bị đi thực tập rồi. Không biết thằng bé sẽ được phân phối đến chỗ nào nhỉ? Tuổi thằng bé cũng không nhỏ rồi, nó thật sự không có quen bạn gái hả? Nếu mà cháu nó có quen ai con cũng đừng ngăn cản, chờ khi tụi nó tốt nghiệp một cái là liền có thể kết hôn, kết hôn sinh con rồi, mẹ còn có thể giúp đỡ chăm cho 2 năm, rồi sau đó nữa phải để con lo rồi."
Trần Oánh tâm tình phức tạp mà thở dài một hơi: "Con hỏi rồi, không có."
Chị ta vừa muốn được bế cháu, lại vừa cảm thấy liệu con trai mình có thể cưới vợ rồi quên mẹ hay không.
Tề Phán Đệ: "Nếu mà cháu nó có rồi đó, mỗi tháng con gửi thêm chút tiền qua cho nó đi, bởi có đối tượng rồi đều là phải bỏ tiền, hiện tại tiền của thằng bé chắc chắn không đủ xài."
Bên bọn họ thì đang nhọc lòng về đối tượng còn chưa tồn tại của Trần Thiên Hữu, một bên khác, Giang Cảnh Du là đang thật sự chuẩn bị làm hỉ sự đây.
Triệu Kiến Quân rốt cuộc được nghỉ, anh ấy vừa được nghỉ liền tới gặp tiểu Lý, cậu em rể tương lai này.
Để có thể "thảo luận" thật tốt về chuyện về sau, đối với người anh vợ tương lai này, tiểu Lý thiệt sự là chờ đến hoa phải tàn rồi, và giờ anh ấy rốt cuộc đã tới. Mặc kệ mặt anh vợ có thối cỡ nào, tiểu Lý đều ân cần mà theo trước theo sau, gõ định hôn kỳ.
Hôn kỳ được định vào mùa xuân năm sau, từ giờ đến khi đó cũng không quá lâu, thừa dịp thời gian này lo liệu các việc như đặt mua của hồi môn và chuẩn bị tiệc cưới, vậy cũng là vừa đủ rồi.
Triệu Kiến Đan thấy được sự buồn bực của anh trai mình trên cái mặt căng đét kia của anh, anh không vui vì cải trắng nhà mình bị heo ủi, rồi lại không cách nào ngăn cản.
Anh buồn bực.
Nhưng mà người bình thường thiệt sự không nhìn ra được.
Triệu Kiến Đan cũng không biết anh cả đi chấp hành cái nhiệm vụ kiểu gì mà lại dưỡng ra cái khí chất lạnh thấu xương kia trên người anh.
Người bình thường thật sự không chịu nổi.
Hôn kỳ đã định ra rồi, Giang Cảnh Du biết được chuyện đó thì sửng sốt một hồi lâu. Mới đó đã sắp kết hôn nha, hai anh em tới nhà bọn họ từ cái hồi bảy tám tuổi, đến bây giờ đã sắp sửa được 20 năm, 20 năm thời gian có thể phát sinh rất nhiều chuyện, làm cho hai đứa bé từ lứa tuổi đi học lớn lên thành một người trưởng thành có thể một mình đảm đương một phía, hiện tại lại sắp sửa cùng một người khác tạo thành gia đình, rất mau lại sẽ có con cái của riêng mình.
Sao mà thời gian lại trôi qua nhanh đến như vậy?
Giang Cảnh Du: "Kiến Quân? Con có đối tượng không? Nếu mà con có, đừng gạt nha."
Triệu Kiến Quân bất đắc dĩ: "Chỗ của con quanh năm suốt tháng cũng không được gặp mấy người là nữ, lấy đâu ra đối tượng chứ?"
Giang Cảnh Du: "Chẳng lẽ mấy cấp trên của con không có giới thiệu cho con hay sao?"
Triệu Kiến Quân tránh đi cái đề tài đó: "Con không nóng nảy."
Xem ra là có, chỉ là anh ấy còn chưa có muốn kết hôn.
Giang Cảnh Du: "Là thật sự không muốn kết hôn à? Hay là con cảm thấy lúc này không nên kết hôn?"
Triệu Kiến Quân trầm mặc.
Giang Cảnh Du hiểu rồi, đứa nhỏ này là có khúc mắc với ba của nó, thằng bé có một đoạn thời gian rất dài đều không thể lý giải ba của mình, chính là bởi vì ba của nó vẫn luôn không ở nhà, nên hai anh em thằng bé mới có thể bị bắt nạt, và chờ khi mẹ qua đời rồi, ba cũng không có trở về, ngay cả hai anh em cũng thiếu chút nữa bị ông nội và bà nội kế tra tấn chết luôn.
Nếu mà hiện tại Triệu Kiến Quân kết hôn, rất có thể sẽ lại biến thành cảnh ngộ như ba của mình vậy, và anh ấy không muốn như vậy.
Thôi không muốn thì không muốn vậy, nói cho cùng thì, đây là cũng là sự thể hiện của lòng trách nhiệm.
Giang Cảnh Du bắt đầu chuẩn bị.
Hai đứa nhỏ này tuy rằng không phải con ruột, nhưng mà nuôi nhiều năm vậy rồi cũng không kém con ruột bao nhiêu.
Thân là một người tới từ hiện đại, Giang Cảnh Du cho rằng muốn cho một cô gái sắp đi vào hôn nhân sự bảo đảm tốt nhất, vậy chắc chắn không thể thiếu nhà ở, mà ở đặc khu, từ năm 80 đã có nhà thương phẩm rồi.
Trước đó Giang Cảnh Du đã nhìn trúng một căn hộ, diện tích cỡ một trăm mấy mét vuông, từ đó đến đơn vị của Kiến Đan cũng không xa, về sau khi con bé có con rồi, 3 căn phòng còn có thể có 1 gian lưu ra làm phòng cho khách hoặc là thư phòng.
Giang Cảnh Du đi mua nhà, cho căn nhà đó ghi dưới danh nghĩa của Kiến Đan.
Mặt khác, cô còn mua sắm các loại đồ đạc như chăn và quần áo vân vân cho Kiến Đan nữa, còn cả trang sức áp đáy hòm cũng có luôn, vì dù cho con bé có không tiện đeo đi nữa, có mấy thứ đó để trong nhà của mình tự thưởng thức, đó cũng là một chuyện vui vẻ.
Hơn nữa trang sức về sau cũng có thể truyền xuống để lại cho con cái của con bé, mấy món này đều không sợ để lâu.
Căn hộ này chỉ trang hoàng đơn giản thôi, chẳng qua trong này cũng không có gia cụ gì đó, cái này Giang Cảnh Du không có tính toán đụng tới, vì căn nhà này là để vợ chồng Kiến Đan về sau ở, muốn bố trí thế nào, đều là chuyện của hai đứa nó.
Tối đến, Giang Cảnh Du vào trong không gian game, Cố Hướng Hằng vẫn luôn thở dài. Chỉ chớp mắt Kiến Đan đã sắp kết hôn.
Cố Hướng Hằng nhìn nhìn trong gương, người trong gương đúng là đang ở thời điểm giàu mị lực nhất, anh còn chưa có già, nhưng mà chờ khi Kiến Đan kết hôn sinh con rồi, con của con bé gọi anh là ông chú, không già thì cũng bị kêu cho già rồi.
Nhưng nhìn thấy hai đứa nhỏ như thế kia, anh cảm thấy anh Triệu sẽ rất vui vẻ, hai đứa con của anh ấy đều rất ưu tú.
"Đúng rồi, cái người chú kia của Kiến Đan có còn tới dây dưa nữa không?"
Giang Cảnh Du: "Đã không còn rồi, được mấy lần Kiến Đan đều tránh thoát được, phỏng chừng còn chưa dám xác định chính là con bé."
Cố Hướng Hằng: "Chỉ cần hắn ta chưa từ bỏ ý định, vậy sớm hay muộn cũng sẽ có thể xác định."
Giang Cảnh Du: "Xác định thì xác định đi, gã ta có thể thế nào chứ."
Cháu trai và cháu gái cũng không có nghĩa vụ nuôi nấng ông bà nội, trừ phi là hai người kia không còn đứa con nào, cũng không cách nào tự sinh hoạt nữa.
Mấy người chú mà bà nội kế kia của hai đứa nhỏ sinh được vẫn còn sống kia kìa, có thế nào cũng không tới phiên hai đứa nhỏ.
Cố Hướng Hằng gật gật đầu: "Nếu cái đám kia vẫn chưa từ bỏ ý định, có lẽ sẽ dùng dư luận bức bách hai đứa."
Giang Cảnh Du: "Kiến Đan nói con bé có thể ứng phó được."
Cố Hướng Hằng ừ một tiếng: "Bên chỗ anh có người viết thư cho anh, giới thiệu một đôi cô nhi quả phụ qua bên chỗ em này." Nói đến cái này, giọng Cố Hướng Hằng liền trầm thấp xuống. Kia là vợ của một người lính xuất ngũ, anh kia sau khi về quê thì vác cuốc làm ruộng, cuộc sống không tốt nhưng cũng không xấu, chỉ là trong một lần anh ấy dẫn theo con trai mình đi ra ngoài, họ gặp phải lũ buôn người, anh ấy phát hiện chuyện không đúng, nên đuổi theo. Đứa bé đã thành công được cứu, lũ buôn người cũng đã sa lưới, nhưng mà người lính đó cũng bị đâm trúng bụng, đưa đi bệnh viện cấp cứu rồi nhưng cũng không cứu về được. Chuyện càng không xong hơn chính là lũ buôn người kia vẫn còn đồng lõa không bị bắt, thiếu chút nữa đã bắt cóc con trai của anh ấy. Con trai anh ấy tuy đã được cứu về, nhưng mà đã bị rót thuốc, thân thể suy yếu đi. Giờ là chỉ còn lại vợ phải chăm sóc một đứa con trai ốm yếu, rất khó kiếm ăn.
Giang Cảnh Du nghe mà nắm chặt nắm tay, thật lâu sau mới thở ra một hơi thật dài: "Cứ việc đến đây đi, em sẽ an trí thỏa đáng."
Khoảng thời gian trước mới vừa chiêu công nhân, không thiếu nhân thủ, nhưng xếp vào vài người tới đây là không nói chơi.
Không được bao lâu, đôi mẹ con kia đã tới nơi.
Người phụ nữ là hơn ba mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn là hơn bốn mươi, rất là tiều tụy, tên là Lưu Hoan. Con trai của cô ấy đã sắp sửa 10 tuổi, thân thể gầy yếu, sắc mặt tái nhợt.
Giang Cảnh Du an bài cho bọn họ vào ở một gian ký túc xá, trước hết để bọn họ an trí xuống đây, nghỉ ngơi được mấy ngày dưỡng sức khỏe cho tốt đã.
"Hai người hãy ở lại chỗ này, chờ qua được mấy ngày bọn họ bận rộn xong rồi sẽ có người tới thông báo cho hai người đi huấn luyện. Chỗ bọn tôi là bao ăn bao ở, hai người đã đến xem như nhập chức rồi."
Cho bọn họ uống viên thuốc an thần cái đã.
Lưu Hoan nhìn căn hộ phân cho mẹ con bọn họ ở này, còn không dám tin tưởng: "Căn nhà tốt thế này thật sự cho bọn tôi ở sao?"
"Ký túc xá chỗ bọn tôi đều là như thế này, thống nhất hết."
"Dạ vâng, cảm ơn xưởng trưởng, mẹ con bọn tôi sẽ nhớ rõ đại ân đại đức của chị cả đời!" Lưu Hoan lệ nóng doanh tròng.
Chị ấy cho rằng trời của cô ấy đều phải sụp, nhưng vẫn có người vươn tay cứu giúp bọn họ.
Có lẽ chị ấy thật sự có thể bình an nuôi lớn con trai rồi.
Sau đó Giang Cảnh Du dẫn Kiến Đan đi xem căn hộ đã mua kia, và khi thấy được căn hộ đó, còn có tên của mình trên giấy tờ nhà đất, Triệu Kiến Đan liền đỏ hốc mắt: "...... Thím, những thứ này quá quý trọng, con không thể nhận."
Giang Cảnh Du: "Có cái gì mà không thể nhận chứ, về sau thím cũng sẽ chuẩn bị mấy thứ này cho em gái của con. Con về sau phải kết hôn rồi, hãy sống cho thật tốt, có cái vấn đề gì cũng đừng có nghẹn, tới tìm thím, thím ở đâu con biết đó."
Nếu không phải hiện tại cô tự đi kinh doanh, cô muốn lấy ra mấy thứ này còn không dễ giải thích cho lắm, nhưng mà giờ cô chính là đang kinh doanh buôn bán đây, vậy thì không có chỗ nào để nghi vấn cả.
Triệu Kiến Đan: "Con đã có nhà rồi, con được phân phối có nhà ở."
Giang Cảnh Du: "Nhà được phân phối cho có lớn như chỗ này, có rộng rãi như chỗ này không?"
Căn hộ này được lấy ánh sáng và không gian lớn nhỏ chắc chắn là tốt hơn căn hộ kia của con bé: "Về sau con có con cái rồi, tụi nhỏ ở chỗ đó sẽ có hơi chật chội, có căn nhà này, con muốn ở chỗ này thì tới đây ở, muốn thuận tiện thì về bên kia ở, thật tốt."
Căn hộ được phân phối cho kia tất nhiên là nhà riêng của con bé, hiện tại con bé có thêm nơi này, liền nhiều ra một sự lựa chọn.
"Hiện tại vợ chồng hai đứa là được phân phối nhà riêng biệt, nếu hai đứa kết hôn rồi, phỏng chừng sẽ lại sắp xếp một căn nhà khác hơi lớn hơn cho hai vợ chồng, đến lúc đó, nếu mà hai đứa tụi con có mâu thuẫn gì, muốn bình tĩnh một chút, con còn có thể tới nơi này."
Triệu Kiến Đan nhớ tới có một lần cô út và dượng út cãi nhau, cô út chính là đã đuổi cổ dượng ra khỏi nhà, mà mẹ chồng của cô dù có nghẹn tức lại cũng không có cách nào.
Đó là nhà của cô út.
Giang Cảnh Du: "Tuy rằng con gọi thím là thím, nhưng trên thực tế chúng ta cũng chẳng khác gì mẹ con, thím làm mẹ đặt mua một phần của hồi môn cho con gái mình, con còn muốn cự tuyệt hay sao?"
Triệu Kiến Đan cảm động đến tột đỉnh.
Tiểu Lý đã biết chuyện, anh ấy liền tới tham quan căn hộ một chút: "Giá nhà chỗ này một mét vuông phải tới mấy trăm tệ, anh còn chưa có tới đây xem qua, để anh xem thử."
Này đây vừa thấy, lập tức yêu ngay.
Căn phòng chỗ này so với hai căn hộ bọn họ được phân cho cộng lại còn lớn hơn nhiều.
Chỗ bọn họ ở hiện tại phỏng chừng còn chưa được một phần năm của căn hộ này.
Về phần nói chờ về sau kết hôn được phân cho một căn hộ lớn hơn nữa, cái đó cũng phải là có mới được.
Dù cho là có, chắc chắn cũng sẽ nhỏ hơn chỗ này.
Nơi này lại gần, tới chỗ này ở thoải mái cỡ nào?
Tiểu Lý nhìn nơi này trống trải một mảnh, trừ bỏ của hồi môn và chăn đệm chuẩn bị sẵn chồng chất trong phòng, đều là trống không.
Vợ chồng son cùng nhau thương lương xem phải trang trí nhà mới như thế nào.
Tiểu Lý cũng sẽ không cảm thấy như vầy là anh ấy sẽ ăn cơm mềm, bởi điều kiện nhà anh ấy cũng không kém, nếu mà cần thiết, gia đình anh ấy cũng có thể đào ra được tiền để mua nhà ở đây, chỉ là như thế liền không sai biệt lắm là phải táng gia bại sản.
Ba mẹ anh ấy đều không phải cái tính sẽ từ nhà nước ôm tiền cho chính mình.
Càng ngắm, anh ấy càng thích: "Thím thật sự rất là tốt với em đó, về sau chúng ta cũng hiếu thuận thím nhiều chút."
Vốn dĩ đang rất cảm động, Triệu Kiến Đan: "......"
Hiếu thuận?
Lý thì đúng là cái lý đó, nhưng mà hiện tại thím thật sự còn rất trẻ, dùng cái từ ấy có phải hơi bị sớm rồi không?
Nếu mà thím nghe được...... ờm...... phỏng chừng thím sẽ không thích cậu con rể hời này nữa đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]