Chương trước
Chương sau
Thương lương xong rồi, vận khí của Giang Cảnh Du không tệ, lại câu lên được một con cá đao*.

*: loài cá này tên tiếng Anh là Coilia nasus, chúng được tìm thấy trong nước biển, nước ngọt và nước lợ ở độ sâu 50 m, muốn biết thêm thông tin các bạn có thể search thêm trên google.

Thịt cá đao béo lại ít xương, hương vị cực kỳ tươi ngon, là một trong 3 loại thủy sản tươi ngon nhất Trường Giang, ở hiện đại cá đao được xào lên giá rất cao.

Cố Hướng Hằng: "Anh từng ăn cá đao nuôi, chưa từng ăn cá tự nhiên."

Giang Cảnh Du xoa tay hầm hè: "Em cũng chưa từng được ăn, hôm nay có thể nếm thử món mới rồi."

Muốn ăn phong vị nguyên bản nhất của cá này, tất nhiên là phải hấp.

Thịt cá vừa được cho vào miệng, trong đầu Giang Cảnh Du chỉ còn một chữ: Tươi!

Trách không được nó được nhiều người truy phủng đến vậy, tình nguyện lấy ra cả bó tiền to cũng muốn ăn được.

Hương vị đúng thật là ngon.

Cố Hướng Hằng thở dài một hơi: "Được người nuôi dưỡng chính là so ra kém ngoài tự nhiên."

Hai vợ chồng vừa ăn vừa thảo luận về vấn đề nguyện vọng của cặp song sinh —

Năm ngoái mới sửa chế độ phân cấp, cấp cao trung từ 2 năm đã đổi thành 3 năm, nên hai đứa nhỏ còn phải học thêm một năm cao trung. Còn nửa tháng sau nữa là học kỳ hai của khối cao nhị sẽ kết thúc, cao tam ở ngay trước mắt.

Hiện tại thành tích của hai đứa nhỏ ở trong trường là số một số hai, cái này là chỉ số một số hai ở trong lớp, chứ còn nói đến xếp hạng toàn khối thì là nằm trong top 3.

Khóa này của hai đứa nhỏ có một người bạn lệch khoa khá nặng, nếu như đề toán rất là khó, cậu bé kia có thể dựa vào điểm toán mà kéo tổng điểm lên, vậy cậu kia chính là hạng nhất hạng nhì; còn nếu toán không khó, vậy thì hai đứa nhỏ có thể bằng vào ưu thế của những môn học khác mà đuổi kịp điểm số.

Hiện tại cậu bé kia bởi vì tham gia thi đua toán học mà lấy được thành tích ưu dị, đạt được cơ hội cử đi học, chỉ chờ vừa tốt nghiệp cao trung là liền đến đại học thủ đô nhập học.

Có một người bạn học như thế, thái độ học tập của hai anh em đều trở nên nghiêm túc hơn không ít.

Sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân mà.

Khi hai vợ chồng hỏi đến nguyện vọng sẽ điền trong tương lai, cặp song sinh cũng cho bọn họ câu trả lời sau quá trình tự hỏi nghiêm túc.

Các con có chủ kiến của chính mình, bọn họ làm cha mẹ chỉ cần dẫn đường vào lúc thích hợp là được, chuyện tiếp theo tự các con có thể ra quyết định.

Có hai đứa con như vầy thật sự không thể không nói một câu 'may mắn'.

Bởi vì nghề nghiệp của hai vợ chồng họ, Cố Hướng Hằng hỏi các con có muốn kế thừa sự nghiệp của ba mẹ không.

Cố Thịnh tỏ vẻ: "Con muốn giống như ba vậy."

Cố Hi thì lại là nhìn trái ngó phải rồi cho ra một câu nghi vấn: "Vậy con lựa chọn kinh tế nhé?"

Cô nàng tỏ vẻ: "Trước mắt con không có thích cái gì, nếu ba mẹ hy vọng, con liền đi học kinh tế."



Nếu đến lúc thi đại học bọn họ cũng không có phát sinh thay đổi gì, vậy thì chính là như đã nói bên trên.

Cố Hướng Hằng buông đũa ra, bưng lên tách trà xanh bên cạnh uống một hớp: "Trong nhà có hai đứa nhỏ, về sau mỗi đứa đều có sự nghiệp riêng, vợ chồng mình lại chuẩn bị một phần cơ nghiệp cho tụi nó, về sau không cần lo lắng nữa."

Giang Cảnh Du: "Cái này dễ, nếu mà đến lúc đó tụi nó đều không muốn kinh doanh, còn có thể mời giám đốc chuyên nghiệp tới quản lý thay."

......

Ngày hôm sau, Giang Cảnh Du đến đồn công an nhằm cập nhật chút tiến độ.

Tuy rằng cô là người nhắc nhở, nhưng mà hiện tại vụ án còn đang trong quá trình điều tra, nên cảnh sát cũng chưa nói gì hết.

Giang Cảnh Du thấy như thế thì cũng không hỏi nữa.

Cô lại đến cái chợ kia lần nữa, rất bình thường mà đi vào mua đồ ăn, bao lớn bao nhỏ xách về, trên đường đi còn dùng khóe măt liếc nhìn gã mặt sẹo còn đang ở đằng kia bán cá, nhìn kiểu này sau lưng gã ta đúng thật là còn có người, cho nên cảnh sát mới không có hành động.

Cô rất may mắn vì khi mình nhớ ra kẻ này là ai đã không có xúc động mà hành động, chứ không thì rút dây động rừng làm đồng lõa gã ta chú ý tới, để bọn chúng trốn thoát, đó chính là chuyện rất tiếc nuối.

Nhìn thấy con gái mua nhiều đồ ăn về nhà đến vậy, Diệp Hồng Tú lập tức gọi người tới hỗ trợ.

Hiện tại Diệp Hồng Tú ở chỗ này chủ yếu là phụ trách căn tin xưởng.

Nhìn đống nguyên liệu nấu ăn mà con gái mua về, bà bắt đầu cân nhắc: "Không ấy hôm nay mình cho mọi người bánh xốp táo đỏ hấp, cháo kê, thịt lát xào mướp hương, rồi lại thêm canh rong biển nhé?"

"Không, gạo kê này cứ để đó trước, chờ tới sáng dùng để nấu cháo đi mẹ."

Chờ tới giờ cơm rồi, công nhân trong xưởng chia thành từng nhóm tan tầm đi ăn cơm.

Tôn Thạch và vợ không làm việc trong cùng phân xưởng, anh ấy được tan tầm trước để tới đây ăn cơm.

Vừa nghe thấy tiếng chuông tan tầm vang lên, Tôn Thạch liền lấy ra bát cơm trên tủ rồi nhanh chóng cất bước đến căn tin múc cơm.

Lúc Tôn Thạch tới còn chưa có đông người lắm, nên anh ấy không cần xếp hàng, vậy nên rất mau liền lấy được hai phần cơm, cuối cùng lại lấy thêm một tô canh rong biển lớn tràn đầy, sau đó anh ấy liền nhanh chóng đi về phía ký túc xá.

Cùng đợt tan tầm với anh ấy có người ăn ngay tại căn tin, có người thì lại giống như anh ấy là múc cơm rồi về ký túc xá.

Lúc Tôn Thạch về lại ký túc xá, hai cô con gái của anh ấy đang nằm bò bên cạnh nhau đọc sách thiếu nhi, nhìn thấy ba mình đã về thì hoan hô chạy tới: "Ba ơi, ba đã về rồi! Hôm nay ăn gì vậy ba?"

Tôn Thạch cười: "Hôm nay có bánh xốp để ăn nè, còn có thịt lát nữa."

Bánh xốp! Vừa nghe được hôm nay còn có món này, hai đứa nhỏ lập tức nhún nhảy chạy tới, vui mừng bộc lộ ra ngoài.

"Quá tuyệt vời rồi, ba ơi, đồ ăn ở chỗ này thật sự thật tốt nha."

"Tốt hơn hồi chúng ta ở quê quá nhiều."

"Chúng ta có thể vẫn mãi ở đây chứ?"

Hai cô bé ríu rít nói tiếp.

Tôn Thạch mỉm cười nghe, anh ấy rất tán đồng, vươn bàn tay to ra sờ sờ tóc con gái: "Rồi, mau đi rửa tay rồi ăn cơm nè."

Công nhân được bao ăn bao ở, con cái dẫn tới đây trên nguyên tắc là không bao ăn, nếu muốn được ăn chung, vậy mỗi tháng phải giao tiền cơm.

So sánh đối lập với việc ăn bên ngoài, Tôn Thạch không suy xét được bao lâu liền đặt cơm ba bữa một ngày cho con gái mình với xưởng.

Bởi vì hai đứa con gái của mình còn nhỏ, hiện tại các con ăn chung phần cơm một người là đủ rồi.

Trong món thịt lát xào mướp hương này có vài lát thịt, Tôn Thạch lặt hết các lát thịt ra, gắp vào chén cho hai đứa con gái, hai cô con gái của anh lại gắp thịt ra đưa về lại cho ba ăn: "Ba ơi, ba làm việc vất vả, ba phải ăn nhiều thịt một chút, cho có sức lực."

"Bọn con ở trong nhà, không cần ăn thịt cũng được."

Tôn Thạch để lại cho chính mình một miếng: "Ba đã là người lớn rồi, hai đứa vẫn là con nít, ăn để phát triển thân thể. Được rồi, ba đủ rồi, nhanh ăn đi, ăn cơm xong rồi lại ăn bánh xốp."

"Bánh xốp này có hai miếng, hai đứa con mỗi đứa một miếng, ba không thích ăn cái này, cũng ăn no rồi, hai đứa ăn đi."

Nhìn bộ dáng thỏa mãn của hai con, Tôn Thạch cười.

Người một nhà bọn họ đã dàn xếp xuống ở bên đặc khu rồi, hai vợ chồng bọn họ mỗi ngày đều bận rộn, sự bận rộn này đổi lấy tiền lương. Vợ chồng bọn họ 1 tháng ít nhất có thể lấy được 40 tệ, hai người cộng lại là 80, lại tăng ca một chút, hoặc là Tôn Thạch đi hộ tống một chuyến, còn có thể lấy được năm sáu chục tệ.

Đấy là số tiền lương gấp hai lần lương của công nhân chính thức bên địa phương quê họ, tính vậy là hai vợ chồng liền có được lương của 4 người!

Cuộc sống này còn dễ chịu hơn cả vợ chồng công nhân viên!

Hai vợ chồng bọn họ đều không sợ chịu khổ, nên rất mau đã có thể trả hết tiền mượn chiến hữu để chữa bệnh cho con gái rồi.

Tôn Thạch còn nợ tiền của một vài thân thích dưới quê, nhưng mà anh ấy không tính toán trả hết vào hiện tại.

Chờ qua mấy tháng nữa bọn họ muốn đưa con đi học, nên thế nào cũng phải để trên tay có chút tiền.

Chẳn qua anh ấy có tự tin rằng, sẽ không quá lâu, là có thể trả sạch nợ.

Mỗi tháng phát tiền lương, tuyệt đại bộ phận đều có thể dành dụm được.

Ở chỗ này bọn họ được bao ăn bao ở, còn thường thường có thịt ăn nữa, bọn họ được ăn tốt hơn trước kia quá nhiều, ngay cả phương diện mặc cũng có đồng phục có thể mặc nữa, nên rất ít thứ cần tự mình bỏ tiền.

Trừ bỏ thu nhập làm bọn họ kinh hỉ, hận không thể thời thời khắc đều làm việc ra, họ chung đụng với những người khác cũng rất vui sướng.

Những người đầu tiên tới đây cơ bản đều là quân nhân xuất ngũ, trước kia có lẽ bọn họ cũng không phải chung một quân khu, cũng không phải chung một đội, nhưng mà những gì bọn họ từng trải qua đều khá tương tự.

Họ không lo không có đề tài nói, tính nết cũng quen thuộc, nên cuộc sống ở đây rất tự tại.

Ba cha con ăn cơm xong không được bao lâu, vợ Tôn Thạch đã trở lại, cô ấy cũng cầm hộp cơm: "Mấy ba con ăn no chưa?"

Tôn Thạch: "Bọn anh đều ăn no rồi, em ăn đi."

Cô ấy nhìn về phía chồng mình: "Ba tụi nhỏ, tối nay anh có còn đi làm nữa không?"

Tôn Thạch: "Anh nghỉ ngơi, em muốn tăng ca à?"

"Đúng rồi, em ăn xong rồi muốn đi tăng ca thêm chút." Cô ấy nhanh chóng lùa cơm.

Vợ chồng bọn họ làm việc ở dây chuyền sản xuất khác nhau, có chỗ thì phải tăng ca, có chỗ thì không cần, đấy đều là căn cứ theo đơn đặt hàng mà làm. Còn nữa chính là Tôn Thạch còn có nhiệm vụ khác, ví dụ ngày mai anh ấy phải đi đưa hàng, vậy thì hôm nay sẽ không sắp xếp tăng ca cho anh ấy, mà là bảo anh ấy về nghỉ ngơi sớm một chút để dưỡng đủ thể lực.

Tôn Thạch nhếch miệng cười: "Bên chỗ anh cũng bận, nhưng ngày mai anh phải qua bên kia, nên tối nay phải nghỉ ngơi cho tốt."

Lúc này, Lưu Phong Thu ở phòng kế bên tới đây: "Anh Tôn, ngày mai em cũng đi chung với các anh, nên tới lãnh giáo chút kinh nghiệm."

Lưu Phong Thu vừa tới được nửa tháng, còn chưa từng sang bên đảo Minh Châu, mà Tôn Thạch đã qua đó mấy lần: "Có gì cần chú ý không anh?"

Tôn Thạch lý giải anh ấy, nên cho anh ấy một liều thuốc an thần: "Mấy lần trước anh qua bên bển không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tới trên bến tàu rồi sẽ có người tới bàn giao, chúng ta chỉ hỗ trợ dỡ hàng một chút, làm tốt việc ký nhận hàng rồi liền trở lại. Bên kia đúng thật là sẽ có người không có ý tốt, nhưng bên chúng ta đông người, tư thế cũng ở chỗ này, nên vẫn là khá ít mấy kẻ không có mắt."

Không phải Tôn Thạch nói mạnh miệng gì, mà là tất cả đoàn hộ tống hàng bọn họ đều là quân nhân xuất ngũ, nhiều đàn ông tráng niên như vầy đứng ở đó, dù cho có lòng mang ác ý thì thấy được rồi cũng không dám tiến lên.

Bọn họ tuy rằng đã xuất ngũ, nhưng những thứ học được ở bộ đội khi trước không có trả về đâu.

"Người khác không tới trêu chọc chúng ta, chúng ta cũng đừng lên gây chuyện với họ, thuận lợi bàn giao hàng hóa, chúng ta mới có được đơn đặt hàng cuồn cuộn không ngừng."

Lời này nói có lý.

Lưu Phong Thu gật đầu liên tục.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi, tiền trợ cấp của bọn họ liền đến tay.

"Bên kia thật sự rất phồn hoa hả anh?"

Tôn Thạch không quá cam tâm mà gật đầu: "Bên kia có rất nhiều nhà cao tầng, trên đường phố còn có rất nhiều xe hơi, cũng nhiều người nước ngoài, chẳng qua chỗ chúng ta cũng không kém, anh tin rằng rất mau có thể đuổi kịp được."

"Cái này cũng đúng." Lưu Phong Thu nghiêm túc gật đầu, bọn họ đều rất tin tưởng.

Nghe thấy nội dung nói chuyện phiếm của bọn họ, vợ Tôn Thạch không nhịn được mà lại dặn dò một câu: "Ba tụi nhỏ, đi sang bên đó đừng gây chuyện nha, cái này rất quan trọng."

Tôn Thạch: "Đã biết, sẽ không."

Lưu Phong Thu: "Chị dâu cứ yên tâm đi, tụi này đều không phải cái loại người gây chuyện thị phi. Nghe nói xưởng mình muốn chuyên môn xây dựng một đoàn xe vận chuyển, đến lúc đó người biết lái xe ưu tiên, cái này là thiệt hả?"

Tôn Thạch: "Là thật đó."

Lưu Phong Thu: "Anh Tôn, anh biết lái xe không?"

Tôn Thạch tiếc nuối lắc lắc đầu: "Anh không biết, cậu biết không?"

Lưu Phong Thu cũng tiếc nuối: "Em cũng không biết." Anh ấy thở dài một hơi: "Nếu mà biết liền có thể đi cạnh tranh làm tài xế rồi."

Cầm tay lái vừa uy phong mà đãi ngộ cũng rất tốt.

Tôn Thạch sờ sờ cằm: "Đến lúc đó có lẽ chúng ta có thể học, học xong rồi cũng có thể đi."

"Học lái xe à, cái này mắc nha."

Lưu Phong Thu vẻ mặt tiếc nuối, bởi phải bỏ tiền đi học thì anh ấy không lấy ra được nhiều tiền đến vậy.

Tôn Thạch im lặng gật đầu, đột nhiên nhớ tới bộ dáng mặt xám mày tro đi vào nơi này của cậu ấy nửa tháng trước.

Lúc bọn họ mới tới trên cơ bản đều khá là chật vật, nhưng không cần bao lâu, bọn họ liền tinh thần tỏa sáng như thay đổi thành người khác vậy.

Tôn Thạch: "Cậu có liên hệ với chiến hữu khác không? Trong xưởng còn đang tuyển dụng, cậu mà có quen ai đáng tin thì giới thiệu tới đây."

Chính anh ấy sớm đã gửi thư hoặc là đánh điện báo cho vài người chiến hữu vẫn còn liên lạc của mình rồi.

Nói đến cái này, Lưu Phong Thu kích động: "Em viết rồi, không biết bọn họ có nhận được thư chưa nữa, nhận được rồi phỏng chừng sẽ gọi điện cho em, em chỉ chờ bọn họ hỏi em có phải là thật không đây."

Đừng có nói xưởng mình hiện tại đang tuyển, chính là có không tuyển, cũng có rất nhiều cơ hội việc làm khác ở đây, bởi đây là một thành phố đang bay nhanh phát triển lên.

Bọn họ có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, ở chỗ này đã có ông chủ lớn mặc áo da, cũng có nhà đầu tư tóc vàng mắt xanh mặc một thân tây trang phẳng phiu.

Có người tiêu tiền như nước, tiêu dùng trong môt ngày chính là mấy trăm hơn một ngàn tệ.

Còn càng nhiều hơn là những công nhân đến từ xứ khác như bọn họ.

Lưu Phong Thu quay đầu lại, nhìn ra bên ngoài.

Từ nơi này còn ẩn ẩn nghe thấy chút tiếng máy móc hoạt động.

Đi tới đây rồi, anh ấy mới biết được, thì ra thế giới bên ngoài rộng lớn đến vậy.

Anh ấy rất cảm kích người chiến hữu đã viết thư bảo mình tới nơi này, bởi việc này tương đương với cho anh ấy một cuộc sống mới.

Tôn Thạch cực kỳ hiểu điểm này.

Nhớ lúc con gái nằm trên giường bệnh trong bệnh viện ấy, anh ấy vẫn luôn cố chống, ba mẹ không chịu cho anh ấy vay tiền, không muốn xài quá nhiều tiền để trị liệu 'một cái thứ lỗ vốn'.

Anh ấy cảm thấy, lấy cái mức độ bất công của ba mẹ mình, dù cho người bị bệnh chính là anh, con của bọn họ, bọn họ cũng có lý do khác để không lấy tiền ra, chẳng sợ những đồng tiền kia là anh ấy đưa cho bọn họ.

Tiền đã vào tay bọn họ rồi, liền không còn quan hệ gì với anh hết.

Khi đó anh ấy đang hỏi thăm có chỗ nào có thể bán máu không, bởi nếu thật có thể, anh ấy liền bán máu chữa trị cho con.

Hiện tại anh ấy đã bước ra rồi.

Anh ấy sẽ không còn nói gì nghe nấy với ba mẹ mình như trước nữa.

Chỉ một nhà 4 người bọn họ, mới thật sự là người một nhà.

Bọn họ trò chuyện trong chốc lát, nhìn sắc trời không còn sớm nữa, Tôn Thạch liền không trò chuyện nữa. Tuy trước đó qua bên kia không có gặp vấn đề gì, nhưng mà không biết lần sau liệu có vẫn thuận lợi vậy không, nên nghỉ ngơi dưỡng sức là cần thiết.

*

Qua một tuần, khi Giang Cảnh Du lại đến cục cảnh sát lần nữa, cô rốt cuộc nhận được tin tức tốt:

Gã mặt sẹo đã bị bắt.

Ba gã đồng bạn của gã cũng bị bắt.

Hơn nữa, nếu không phải có Giang Cảnh Du thấy được gã ta, công an có được nhắc nhở, không được bao lâu chúng sắp sửa lại lần nữa phạm án.

Bọn chúng đã đang theo dõi một vị phú thương từ đảo Minh Châu đến đây, chuẩn bị muốn vào nhà cướp bóc, đồng thời còn chuẩn bị bắt con trai của phú thương kia đòi tiền chuộc nữa.

Nếu mà thật sự đã xảy ra, vậy thì những người giàu có ở đảo Minh Châu kia sẽ còn yên tâm về trị an bên này mà tới đầu tư xây dựng xưởng sao?

Vậy nên các cảnh sát rất là nhiệt tình với Giang Cảnh Du, có vài thông tin không nằm trong hạng mục bảo mật cũng nói cho cô.

Giang Cảnh Du còn được trao tặng một lá cờ thưởng nữa.

Giang Cảnh Du cất kỹ cờ thưởng: "Đồng chí cảnh sát, còn có tội phạm bị truy nã gì nữa đó, có ảnh chụp hay tranh vẽ gì không? Để lần sau tôi nếu mà thấy được thì lại tới báo."

Nghĩ đến Giang Cảnh Du chính là như thế mà cung cấp tin tức cho bọn họ, nên cô đã thu hoạch được không ít tranh ảnh về tội phạm truy nã.

Có những bức tranh thì khá là trừu tượng, có vài bức thì đúng là chân dung.

Nói tóm lại, đều là nắm bắt được những đặc điểm trên mặt của mấy gã tội phạm truy nã kia mà vẽ, sao cho có điểm đáng để nhớ.

Giang Cảnh Du nghiêm túc mà ghi nhớ lại, để nếu năm nay mà vẫn còn may mắn, có lẽ sẽ còn có thu hoạch.

Sau khi ghi nhớ kỹ rồi, cô nhất thời rảnh rỗi không có chuyện gì, nên liền xách theo đồ đạc ngồi lên xe lửa đi thành phố.

Các con sắp thi cuối kỳ rồi, nhiệm vụ học tập nặng nề, nên Giang Cảnh Du tính toán nấu chút món ngon cho các con, để bồi bổ nguyên khí.

Đồng thời cũng là để nói cho cả nhà tin tức tốt là gã mặt sẹo đã sa lưới.

Cố Thịnh đã sắp sửa cao bằng ba của mình rồi, anh chàng đã 15 tuổi, dù cho về sau mỗi năm chỉ cao lên thêm được 1 cm, vậy cũng có thể cao lên tới 1 mét 8 trước khi dừng phát triển chiều cao.

Cố Hi cũng có được dáng người đẹp cao ráo, hơn 1m 6, Giang Cảnh Du tỏ vẻ rất vui mừng. Đúng là không uổng phí khi chuẩn bị sữa bò cho hai đứa nhỏ uống.

Nếu mà có tâm, với điều kiện bẩm sinh này còn có thể phát triển một chút ở giới người mẫu hoặc giới giải trí.

Hai đứa nhỏ tan học về nhìn thấy mẹ tới đây, liền thả cặp sách ra vây quanh tới.

Cố Hi ôm lấy một cánh tay của mẹ nói: "Mẹ ơi, mẹ đã tới rồi."

Cố Thịnh không có ôm lấy cánh tay mẹ, anh chàng đã là người lớn rồi, không thể lại nũng nịu bám bên mẹ như hồi nhỏ nữa.

Anh chàng liếc liếc cô em gái của mình một cái, ai biểu mình là đàn ông chứ.

Đàn ông, phải ổn trọng.

Cố Thịnh: "Mẹ ơi, lúc này mẹ có thể ở lại nhà bao lâu?"

Cố Hi: "Đúng đó, mẹ đã có mười ngày không về đây rồi, lần này có thể ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, mẹ không nhớ bọn con sao? Mẹ nhìn nhìn con nè, thật sự không nhớ bọn con sao?"

Giang Cảnh Du bật cười: "Con lớn vậy rồi còn làm nũng nữa. Hai ngày, ngày mai là ngày nghỉ nữa, mẹ ở nhà làm bữa tiệc lớn cho cả nhà, mẹ còn mang về không ít nguyên liệu nấu ăn nữa."

Cố Hi kinh hỉ: "Nếu ở lại hai ngày, đó chính là tới ngày kia mới về bên kia?"

Nhìn thấy mẹ gật đầu, cô nàng dựa đầu lên trên vai mẹ: "Được á mẹ, mẹ ơi, bên kia không có mẹ có sao không?"

Giang Cảnh Du: "Hiện tại trên cơ bản đã ổn định rồi, mẹ dành ra hai ngày rảnh, nếu có gì thì bà ngoại con sẽ gọi điện cho mẹ."

Cố Hi: "Được ồi, lần sau mẹ cũng dẫn ông bà ngoại về đây luôn đi, con cũng nhớ bà ngoại."

Giang Cảnh Du: "Chờ khi tụi con nghỉ rồi, trực tiếp qua bên chỗ mẹ đi."

Cố Thịnh: "Bọn con phải học thêm."

Giang Cảnh Du: "Có học thêm thì cũng không phải cả kỳ nghỉ hè cũng phải học thêm."

Cố Thịnh: "Vậy nói chắc rồi nha."

Cố Hi: "Dạ, để tụi con xem thử bây giờ bên kia đã phát triển thành bộ dáng gì xem."

Cố Hi: "Mẹ ơi, có phải ở bên kia kinh doanh buôn bán đều rất có tiền không?"

Giang Cảnh Du: "...... Xem tình huống thôi, làm sao vậy?"

Cố Hi: "Thì là hồi tuần trước lớp tụi con có một học sinh mới chuyển trường tới, là sắp sửa sang cuối kỳ chuyển qua, đó là một dân nhà giàu mới nổi, cả ngày cứ khoe khoang tiền nhà cậu ta, cô bạn đó hoặc là sẽ nói đồng hồ mình đeo là nhãn hiệu gì, giá trị hơn cả ngàn tệ, rồi hoặc là nói chocolate mà cậu ta ăn là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, chỉ một hộp nhỏ cũng phải mấy trăm tệ. Còn nữa chính là quần áo mặc trên người, cũng là rất đắt, ngay cả nước uống cũng có đủ loại nhãn hiệu rồi tên tuổi...... Khoe giàu khoe đến trần trụi."

Vẻ mặt Cố Hi thống khổ: "Giáo viên xếp chỗ để cô bạn đó ngồi ngay sau lưng con, con không muốn nghe, mà cứ bị bắt nghe."

"Nghe cậu ta lộ ra, ba của cậu ta chính là tự đi kinh doanh buôn bán kiếm tiền."

Giang Cảnh Du: "Nếu mà cô bạn đó của con nói thật, đó chính là kiếm được không ít tiền mới có thể chống đỡ nổi tiền tiêu dùng như thế."

Cố Thịnh: "Mẹ ơi, một tháng nhà mình có thể kiếm được bao nhiêu vậy mẹ?"

Hai anh em bọn họ đều biết nhà mình không nghèo, nhưng mà bọn họ không biết có bao nhiêu tiền. Nếu là hồi trước thì đại khái vẫn hiểu rõ trong lòng, bởi tiền lương của ba mẹ cơ bản là cố định, nhưng mà bây giờ mẹ đi buôn bán rồi, bọn họ cũng tò mò, muốn biết có bao nhiêu của cải.

Giang Cảnh Du cười: "Mấy đứa con muốn biết tình hình của mẹ ở bên kia, vậy đừng có gấp, chờ khi tụi con nghỉ hè rồi qua bên đó làm trợ thủ cho mẹ, vậy là tụi con có thể tự mình quan sát xem một tháng mẹ thu nhập được bao nhiêu. Chẳng qua hiện tại còn chưa có lợi nhuận, đầu nhập vào còn chưa có hòa vốn."

Cố Hi líu lưỡi: "Nhà chúng ta có nhiều tiền đến vậy sao?" Đầu tư xây dựng nhà xưởng, mua máy móc, mua nguyên vật liệu vân vân nữa, đều phải tốn rất nhiều tiền.

Cô bé Cố Hi cân nhắc thấy nhà mình cũng chẳng có tiết kiệm chút nào về phương diện ăn uống cả.

Cố Hướng Hằng: "Nhà mình dù cho có thiếu tiền cũng không đến cái nước đó."

Mấy người bọn họ đại bộ phận thời gian đều giải quyết các bữa ăn ở căn tin, đồ ăn ở đó có thể phí tiền được đến đâu?

Cố Hi mở tủ đồ ăn vặt ra: "Đồ ăn vặt ở chỗ này cũng không có ít nha."

Ở trong cái tủ kia, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng sẽ xem mà bỏ thêm đồ vào trong, bởi các con ở tuổi này đúng là lúc phát triển thân thể, trừ bỏ một ngày ba bữa cơm ra, động cái là đói liền, cho nên trong tủ này có đủ thứ như sữa bột, khô bò, khô mực, bột củ sen, trái cây khô, trái cây đóng hộp và thịt đóng hộp vân vân.

Cố Thịnh: "Trong nhà không dư dả, cũng đừng mua mấy cái này nữa, bọn con ăn nhiều cơm, nhiều màn thầu là được." Mấy món này đều không hề rẻ, mà anh em bọn họ mỗi ngày tan học về đều phải thăm một bận, còn sẽ mang một chút đến trường nữa, để cho lúc nghỉ ngơi giữa giờ nếu đói bụng thì nhét hai miếng thịt vào, vậy là bụng sẽ không đói nữa.

Giang Cảnh Du: "Tiêu dùng trong nhà còn chưa cần hai đứa lo lắng, ba mẹ đều hiểu rõ trong lòng."

Cố Hi: "Được rồi. Mẹ ơi, mẹ mua nguyên liệu nấu ăn gì về vậy?"

Giang Cảnh Du: "Ở trong bếp đó, tụi con tự vô xem đi."

Hai anh em lập tức đi vào trong bếp, và đầu tiên là thấy được sashimi cá hồi được đá bọc lại, Giang Cảnh Du đi theo tới: "Không phải hai đứa con nói muốn ăn sashimi sao? Cá này trước đó còn sống."

Cố Hi lại mở một cái hộp ra, và thấy được một con cua rất to không gọi nổi tên.

Giang Cảnh Du: "Đêm nay chúng ta ăn cua hầm*."

*: tên tiếng Anh mình kiếm được của món này là crab casserole, mình sẽ để hình ở dưới, nếu bạn nào có tò mò cách làm thì đánh tên tiếng Anh của nó ra là có video youtube, thêm chữ Chinese nữa chứ không nó sẽ ra thêm cách nấu cua hầm khác bên tây nữa.

Xem tiếp chút nữa, là một con ốc biển rất lớn không gọi nổi tên.

Giang Cảnh Du: "Con này thì để mai lại ăn."

"Mẹ đã chuẩn bị đủ hết nguyên liệu cho món cua luộc rồi, vào làm trợ thủ cho mẹ."

Giang Cảnh Du sai khiến hai anh em xoay mòng mòng, Cố Hướng Hằng cũng không nhàn rỗi, vì trong nhà khuyết chút phối liệu, nên anh bị tống cổ ra cửa đi mua.

Mùi thơm của đồ ăn dần dần tràn ngập, không được bao lâu liền có người gõ cửa, "Chị Cố ơi, mọi người đang nấu món gì ngon vậy? Thơm quá à."

Đây chính là Ôn Liên, hai nhà cũng ở khu này cách đó không xa, nên cửa sổ phòng bếp vừa mở ra, gió thổi qua vừa lúc thổi mùi hương đến nhà cô bé, cô bé ngửi thấy mùi hương này, nhìn hoài nhìn mãi về hướng này rồi liền tới tìm Cố Hi.

Từ khi được hai anh em bọn họ cứu, Ôn Liên đã thành trùng theo đuôi của Cố Hi.

Bởi vì hai nhà ở gần nhau, lại là đồng liêu nữa, nên hiện tại bọn họ đã là bạn.

Cô bé Ôn Liên ngẫu nhiên sẽ đến nhà họ Cố ăn ké.

Cặp song sinh cũng sẽ ngẫu nhiên đến nhà họ Ôn ăn ké.

Cô bé này vừa ló đầu tìm tòi, và liền thấy được Giang Cảnh Du: "Cô Giang."

Giang Cảnh Du gọi cô bé tiến vào: "Ngồi trước đã, chờ lát nữa cùng nhau ăn cơm."

Ôn Liên muốn đi, để không quấy rầy nhà bọn họ cả nhà đoàn tụ, kết quả đã bị Giang Cảnh Du tóm lấy.

"Khách sáo gì chứ, chỉ là nhiều thêm đôi đũa thôi."

Đồ ăn được bưng lên, có sashimi cá hồi được cắt chỉnh chỉnh tề tề, rồi cá hồi chiên, còn có một con cua hầm to thật to.

Ôn Liên không nghĩ tới thế mà còn có sashimi, cô bé không dám ăn món này, nhưng mà nhìn thấy chị Cố Hi cứ vậy mà ăn luôn, còn rất vui vẻ mà gắp miếng thứ hai nữa, cô nàng nuốt nước miếng một cái rồi cũng gắp một miếng, chấm thử nước chấm, thử tính bỏ vào miệng.

Giang Cảnh Du: "Không thích ăn cũng đừng miễn cưỡng, cô cũng chính là không quá thích ăn món này."

Ôn Liên có chút ngượng ngùng, cô bé đúng thiệt là ăn không quen, chẳng qua món cua hầm này, thật là quá ngon!

Cô bé ăn đến không dừng đũa lại được.

Ăn rồi ăn, bất giác liền no căng.

"Hức ——" Cô bé đánh một cái nấc no nê, thẹn thùng che mặt lại, mọi người đều cười.

Thấy bộ dáng vui vẻ của đám nhỏ, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng liếc nhau, nói ra tin tức tốt: "Mấy đứa con còn nhớ rõ gã đàn ông có vết sẹo trên đuôi mày phía bên trái hai năm trước không?"

Vừa nói đến cái này, Ôn Liên lập tức nhớ ra liền, tươi cười trên mặt cô bé biến mất, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt.

Cô bé cũng đi lớp học võ thuật luyện tập thuật phòng thân, nhưng mà đến bây giờ vẫn không dám đi lại một mình trên phố sau trời tối như cũ.

Giang Cảnh Du: "Về sau đừng lo lắng nữa, gã ta đã sa lưới."

Ôn Liên thấy tinh thần rung lên: "Cô Giang, gã sao mà sa lưới?"

Giang Cảnh Du: "Cô trùng hợp thấy được gã ta lúc ở đặc khu, gã ta trốn trong một cái chợ bày sạp bán đồ ăn, lúc cô đi mua đồ ăn thì gặp được. Ít nhiều là chị Cố Hi của con vẽ tranh sinh động, cô nhớ được diện mạo gã ta, quay đầu lại liền nói cho cảnh sát, cảnh sát liền bắt được gã cộng thêm đám đồng lõa, còn kịp thời cản lại được một vụ án khác mà bọn chúng sắp sửa ra tay. Đó là lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó lọt."

Cố Hi: "!!!"

Gã kia có thể bị bắt, tranh cô nàng vẽ lập được công lao lớn đó.

Tâm tình lập tức càng vui sướng hơn, đôi mắt cô nàng cong thành hình trăng non luôn.

Ôn Liên sùng bái nhìn Cố Hi: "Chị Cố Hi, chị thật là lợi hại! Ít nhiều có chị đó, chị thiệt sự quá là tuyệt vời! Em cũng thật muốn có thể vẽ ra được những bức tranh sinh động đến thế để giúp đỡ cho các chú cảnh sát, chị thật sự là quá quá quá lợi hại!"

Được Ôn Liên khen, đôi mắt to của Cố Hi đều đã cười thành sợi chỉ luôn rồi, cô nàng còn khiêm tốn xua xua tay: "Nào có chứ, chị cũng không có làm cái gì, chỉ là vẽ ra bộ dáng của hắn ta thôi."

Ôn Liên hóa thân thành tay khen ngợi lão làng: "Không phải ai cũng có thể nhớ rõ ràng khuôn mặt một gã đàn ông chỉ vội vàng gặp qua một lần, còn có thể tinh chuẩn vẽ ra được, chị Cố Hi, chị đừng quá khiêm tốn! Chị thật sự rất tuyệt rất tuyệt á! Về sau em cũng muốn làm một người rất tuyệt giống như chị......"

Hình: crab casserole - cua hầm

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.