Chương trước
Chương sau
Đoàn người bọn họ đi đến trường của Chương Học Tri.

Không khí học tập cũng như họ thấy ở trường của Giang Cảnh Tường, bầu không khí học tập rất nồng, Chương Học Tri còn dẫn bọn họ đi thể nghiệm món nóng của căn tin bọn họ, Giang Nguyên Đồng: "Hương vị không tồi."

So với mấy món thể nghiệm được ở thủ đô, khẩu vị đồ ăn ở Hải Thành càng phù hợp với sở thích của ông cụ hơn.

Sau đó bọn họ đi ngắm lâm viên, lâm viên thiết kế tinh xảo, núi đá cao chót vót, mặt hồ sóng gợn dập dềnh, thật sự làm người ta không thể không tán thưởng tâm tư tinh xảo của nhà thiết kế trước kia.

Chương Dung cũng rút ra một ngày để cùng nhau đi dạo với bọn họ.

Về sau ông ấy cũng chỉ có thể rút ra nửa ngày mà thôi.

Chương Dung là phó hiệu trưởng, khá là bận rộn, có một số việc của ông người khác không thay thế được.

So ra thì Giang Minh Nghi không bận rộn bằng chồng, bà còn có thể nhờ người khác hỗ trợ dạy thay.

Bọn họ còn gặp được cha mẹ của Phương Minh Nguyệt, nhà họ Phương biết nhà họ Giang đã đến thì kiên trì nói muốn mở tiệc mời khách.

Tuy hiện tại là người một nhà, không cần khách sáo đến thế, nhưng mà hồi con gái họ mới xuống nông thôn thì còn chưa phải, mà Minh Nguyệt lúc đó đã được bọn họ chiếu cố không ít, nên giờ khó được nhà bọn họ đến Hải Thành, họ Phương chắc chắn phải dốc sức làm đủ lễ nghĩa chủ nhà ở địa phương rồi.

Dưới lời mời thịnh tình, Giang Nguyên Đồng không chối từ được.

Hơn nữa hiện tại cuộc sống nhà Phương cũng không tồi, sau khi về lại bệnh viện bọn họ được ngồi trên địa vị cao, mời một bữa cơm cũng chẳng tính là gì.

Cố Hướng Hằng không tới, bởi anh cũng rất bận rộn, anh có thể rút ra thời gian để đi đến thủ đô một chuyến đã là cực hạn rồi.

Cặp song sinh thì đi theo tới nhà bà cô hai, bọn họ được gặp tiểu đồng bọn Chương Vũ Đồng đã lâu không gặp, rất mau đã lần nữa quen thuộc, đi theo người em họ này dạo khắp nơi ở Hải Thành.

Các loại thương phẩm của Hải Thành cũng nổi tiếng cả nước đó, các điểm du lịch ở đây chắc chắn kém phong phú hơn thủ đô, nhưng cũng có phong thái đặc hữu riêng của nó.

Trước lúc về quê lại, cả nhà lại đi cao ốc bách hóa, còn có cửa hàng cho Hoa kiều. Đồ trong cửa hàng Hoa Kiều chỉ có thể dùng phiếu ngoại hối mua sắm, đồ đạc cũng rất đắt đỏ, nhưng mà ở chỗ này bọn họ có thể mua bất kỳ mặt hàng lớn nào mà không cần phiếu.

Giang Cảnh Du thấy được không ít hàng xa xỉ rất có danh tiếng ở hiện đại ở chỗ này, ví dụ như đồng hồ Rolex trên quầy bán đồng hồ.

Cô không có mua mấy món hàng xa xỉ đó, chỉ là mua chocolate để mọi người được nếm thử món mới.

Nhà bọn họ tới đây, nhiều hơn chính là để dạo và mở rộng tầm mắt.

Ví dụ như những món đồ trang điểm sang trọng đắt đỏ, nhãn hiệu xa xỉ, và túi xách vân vân.

Ở góc nhìn của những người chú trọng thực dụng, đây là không thể tưởng tượng.

Bọn họ nhìn thấy ở đây còn có bán bánh kem, một cái rẻ nhất cũng phải tới 5 tệ, cái lớn là mấy chục tệ, nhìn mà cặp song sinh líu lưỡi.

Mẹ của các bé cũng biết làm, còn làm đẹp hơn mấy cái này, còn mê người nữa, mà nó thì ra lại là đồ đắt như vậy sao?!

Hai bé tỏ vẻ mình được thêm kiến thức rồi.

Diệp Hồng Tú cũng giật mình, bà vẫn luôn biết con gái mình biết làm mấy cái gọi là bánh kem này, còn đẹp hơn mấy loại bán trong huyện thành, cũng biết chắc chắn rất đắt, nhưng một cái bánh nho nhỏ ở huyện thành đã bán được 2-3 tệ rồi, mà ở chỗ này một cái nho nhỏ thế mà bán tới 5 tệ!

Con gái mình làm bánh kem lớn không ít lần, mà bánh như thế còn bán được mấy chục tệ?

Nghĩ như thế, vậy mấy năm nay bọn họ đã ăn vào bao nhiêu tiền rồi?

Diệp Hồng Tú cảm thấy cái này không thể tính, bởi tính ra bà phải bị bệnh tim mất.

Nhà bọn họ mua rất nhiều thứ ở cao ốc bách hóa, có không ít món là bọn họ nhận ủy thác mà mua sắm, bọn họ là "mua hộ".

Giang Minh Nghi còn tặng rất nhiều thứ, bao lớn bao nhỏ, gì mà sữa mạch nha này, keo bong bóng cá này, hải sản khô vân vân, thẳng đến khi thấy bọn họ thật sự là không lấy về được, lúc này mới lưu luyến không rời mà đưa bọn họ lên xe lửa.

Sau khi trở về, Cố Hướng Hằng dùng chút thời gian rửa ảnh ra.

Mấy tấm ảnh này vừa lấy ra, đã thành đề tài trung tâm để mọi người chen chúc tới xem.

Giọng thím ba Bạch lảnh lót: "Thì ra đây là quảng trường a!"

Bác gái Hoa cũng không cam lòng bị tụt hậu: "Thì ra đây chính là trường thành!"

Mợ nhỏ nói: "Ý! Người này là quỷ dương? Tóc màu vàng kim, tròng mắt màu lam!"

"Thật đáng sợ! Thật sự có người trông như vậy!"

Giang Cảnh Đằng nhìn mấy tấm ảnh này, hâm mộ mười phần: "Lần tới phải đến phiên em đi, đến lúc đó chính là mọi người phải hâm mộ, em không dẫn theo mọi người đi."

Anh chàng thả lời ra, trong đôi mắt là sự ghen tị rõ ràng mười phần, làm người ta xem mà phải bật cười.

"Biết rồi, biết rồi, lần tới sẽ tới phiên tụi này hâm mộ."

Giang Cảnh Đằng: "......"

Nè nè nè, tuy rằng anh ấy cũng chỉ nói nói thôi, nhưng thái độ của mọi người cũng đừng có lệ như thế được chứ?

Giang Minh Bình nhìn thấy bọn họ đã trở lại, cũng tới đây lộ mặt.

Ông ta bởi vì nói vài câu mà đã đắc tội cái bà mẹ ruột kia của mình, ông ta lo sẽ bị trả thù, cho nên vẫn luôn không dám rời khỏi thôn Thượng Trang, sợ bà ta sẽ làm cái gì đó.

Ở trong thôn thì ông ta sẽ không lo lắng, bởi ông ta biết nơi này rất an toàn, còn có ba của ông ta, và mấy đứa cháu của ông ta ở đây nữa.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này cháu gái dẫn theo người ra xa nhà, ông ta vẫn luôn lo lắng.

Nếu như cháu gái không ở đây, cái đám kia liền lợi dụng cơ hội mà vào thì sao đây?

Giờ cháu nó cũng đã trở lại, ông ta cũng có thể an lòng rồi.

Tin tức đám Giang Cảnh Du đi thủ đô, đi Hải Thành, thống khoái mà đi du ngoạn thật đã này, thông qua Giang Minh Bình và miệng của những người khác trong thôn Thượng Trang, truyền tới tai Giang Kiều và Vương Bằng Phi.

Tâm tình Vương Bằng Phi lại lần nữa té xuống đáy cốc.

Anh ta chưa bao giờ nói hối hận, chẳng sợ trong lòng anh ta có hối hận đi nữa, anh ta cũng sẽ gắng gượng giữ mặt mũi, vờ như không có việc gì xảy ra.

Chỉ cần anh ta biểu hiện đủ bình tĩnh, còn có thể được đến một cái đánh giá 'rộng rãi'.

Chỉ là cái 'rộng rãi' ấy là dùng nỗi hận cắn răng chảy máu của anh ta mà đổi lấy.

Lúc anh ta nghe được tin còn làm bộ không thèm để ý, chỉ là qua không được bao lâu, anh ta đã nổi giận một trận, mắng con gái mình không hiểu chuyện: "Lớn tuổi vậy rồi, không biết thông cảm ba mày chút sao? Tao mệt mỏi vậy rồi, mày còn vui đùa ầm ĩ với em gái mày!"

Lúc anh ta tức giận, không có ai sẽ chủ động xuất hiện trước mặt anh ta, bất kể là con trai hay con gái, lúc này đều sẽ phải rất rón rén cẩn thận.

Chẳng qua anh ta không nghĩ tới Giang Kiều sẽ vào phòng ngay lúc này, hỏi anh ta tính toán về sau thế nào.

Anh ta đè nén mà nhìn qua: "Cô muốn nói cái gì?"

Tâm tình của anh ta không tốt, anh ta cũng biết tỏng tâm tình của cô ta không tốt, cả hai bên đều đang cần không gian để bình phục tâm tình.

Ở một mức độ nào đó, hai vợ chồng bọn họ là như nhau, đều là cái thứ có mắt không thấy Thái Sơn, là đồ ngu xuẩn nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu. Vì không để cho bản thân mình hoàn toàn trở thành trò cười, bọn họ cần thiết phải có cảm tình tốt, tình vững hơn vàng, vậy thì mới có thể lấp kín miệng một vài người nào đó.

Bọn họ có thể dùng theo đuổi tự do để giải thích lựa chọn của bọn họ, tuyên bố trước kia hôn nhân của bọn họ là cha mẹ làm chủ, đây là một lý do thích hợp.

Về phương diện này thì cả hai vợ chồng đều có ăn ý, nhưng mà cảm tình của bọn họ có thật sự tốt như thế hay không à? Cái này thì còn chờ thương thảo.

Giang Kiều lắc đầu: "Anh Bằng, hiện tại trên phố đang họp chợ, những người làm ăn nhỏ càng ngày càng nhiều, đêm nay lúc em về còn có người chủ động cầm rổ hỏi em có muốn mua trứng gà hay không đó, anh thấy thế nào?"

Vương Bằng Phi hòa hoãn tâm tình, lắc đầu: "Bọn họ làm như thế phải gánh nguy hiểm rất lớn, chỉ là vì nuôi gia đình sống tạm nên mới không thể không làm, cô hỏi cái này làm cái gì? Cô đừng có nói cho tôi là cô muốn đi làm vậy đó chứ?"

Giang Kiều lắc đầu, "Chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, không có gì."

Cô ta chỉ là muốn thử anh ta xem, rốt cuộc khi nào mới tính toán tự mình xuống biển.

Hiện tại đã là năm 80, tuy rằng còn chưa có thành lập đặc khu, nhưng từ đây đến đó cũng không còn xa, cô ta có chút không đè nén nổi tâm tư của mình.

Khi nào thì anh ta sẽ chuẩn bị xuống biển?

Cuộc sống thế này, cô ta thật sự đã chịu đủ rồi, mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, cô ta càng ngày càng không kiên nhẫn nổi.

Cô ta đương nhiên là muốn chồng mình tìm được đường đời chính xác sớm hơn chút rồi.

Nếu mà hiện tại anh ta đã có ý tưởng về phương diện kia, vậy thì hẳn là đã có cấu tứ, chỉ là hiện tại, thoạt nhìn anh ta còn chưa có ý tưởng đặc biệt gì, đây là còn muốn chờ thêm chút sao?

Cô ta muốn thở dài, nhưng mà vào cái thời điểm mẫn cảm này, cô ta nghẹn lại, mỉm cười nói: "Chỉ là cảm thấy bọn họ thật sự không dễ dàng, chẳng qua thấy bọn họ nỗ lực như thế, hẳn là vẫn có thể có lợi."

Vương Bằng Phi chẳng chút để ý, anh ta không quan tâm cái này: "Có lẽ vậy đi."

*

Sau khi ông nội bọn họ trở về sau chuyến đi thủ đô, Giang Nhược Thư cũng dẫn theo vợ về quê một chuyến, anh còn nhận được đặc sản mà ông nội đưa cho nữa, được ăn điểm tâm của thủ đô và Hải Thành.

Mặt khác, lúc ông nội xuất phát anh ấy có ủy thác ông mua giùm một chiếc đồng hồ, ông nội cũng đã mua về giúp anh.

Kiểu dáng cái đồng hồ ông nội mua càng đẹp hơn mấy kiểu ở chỗ bọn họ, mà giá cả cũng ưu đãi hơn chút.

Sau khi anh ấy đeo cái đồng hồ ấy lên, người bên cạnh nói không ít lời hâm mộ, hỏi là sắp tới ông nội anh ấy có tính toán lại đi đâu không, bọn họ cũng muốn mua chút đồ.

Tất cả đều bị Giang Nhược Thư cự tuyệt, nói dễ nghe một chút, bảo bọn họ tìm quan hệ khác thử xem, bởi sắp tới ông nội anh ấy sẽ không đi, bởi dù sao cũng là người già rồi – đây là sự thật.

Mọi người cũng đều có thể thông cảm, anh ấy lại nói là về sau nếu có cơ hội, anh ấy sẽ nói trước với bọn họ, và điều này thật sự làm mọi người càng có hảo cảm hơn với anh ấy.

Nhân duyên của Giang Nhược Thư ở xưởng thực phẩm vẫn luôn không tồi.

Tuy rằng lúc mới đầu là nhờ có nhà vợ của anh ấy nên mới có thể đến đây làm nhân viên tạm, còn bởi vì đứa con trai thứ hai theo họ mẹ mà còn có mấy người khinh thường anh ấy, nhưng mà anh ấy lại thành thật kiên định mà làm việc trong xưởng thực phẩm, vẫn luôn nỗ lực mà kinh doanh các mối quan hệ của mình, lại cái nữa còn có cô em họ kia của mình làm đại kỳ, cuộc sống của anh ở xưởng thực phẩm cũng rất không tồi.

Anh sớm đã chuyển chính thức, hơn nữa còn thăng chức.

Trước kia anh ấy và cậu em rể họ Vương Bằng Phi này là cùng cấp, nhưng mà giờ anh ấy lại được thăng một cấp nhỏ.

Anh ấy bên này xuân phong đắc ý, gặp được em rể họ ở trong xưởng anh ấy còn có thể bảo trì phong độ, nhưng mà đối phương lại né tránh anh.

Anh bên này vừa đáp ứng hỗ trợ mua vài thứ giúp người khác, đi ra ngoài, vừa lúc thấy được bóng dáng xoay người đi luôn của Vương Bằng Phi.

Đây là nghe thấy tiếng anh ấy, nên không muốn chạm mặt với anh nhỉ.

Từ sau khi anh ấy thăng chức, cảnh tượng như vầy, anh ấy đã gặp được mấy lần rồi.

Cậu ta đều cho rằng mình không phát hiện đấy.

Giang Nhược Thư thở dài.

Mặc kệ nói thế nào, cậu ta cũng phải gọi mình một tiếng anh họ đi? Mà mình thăng chức thật sự chọc chỗ đau của cậu ta đến vậy à? Bọn họ lại không phải chung một phòng làm việc.

Mà nhìn thế anh ấy ngược lại là nghĩ tới em họ Giang Kiều hiện tại còn đang làm nhân viên tạm, còn đánh cá ba ngày phơi lưới được hai ngày, lắc lắc đầu.

Con em này thật sự muốn lăn lộn như thế cả đời sao?

Mà cố tình là nó vẫn luôn nói là có tính toán hết rồi, như này là có tính toán cái gì?

Giang Cảnh Du đã hồi lâu rồi không nhớ tới một đôi nam nữ chính này, cô sau khi trở về bận rộn xử lý sự vụ bị đè lại, sau lại đặt lực chú ý đến trong thôn, chuẩn bị một chuyện lớn khác.

Từ hồi tháng một, khi thôn nào đó được thực hành giao đất cho từng hộ gia đình rồi ấy, cỗ gió đông này vẫn luôn lan tràn.

Có người bảo thủ, cảm thấy đây là dị đoan, nên duy trì nguyên dạng.

Nhưng ở phương diện này, Cố Hướng Hằng là thuộc phái cấp tiến, dưới sự chủ trương của anh, huyện Dịch Thủy cũng tiến vào cái giai đoạn này.

Đất đai được đo đạc lại lần nữa, rồi thống kê dân số, sau đó triệu tập đại hội họp thôn.

Thôn đầu tiên được thi hành bao sản đến hộ cũng không phải thôn Thượng Trang, mà là thôn Tế Liễu cách vách họ, cũng chính là thôn của nhà bà ngoại Giang Cảnh Du bọn họ.

Cậu út Giang Cảnh Du làm đại đội trưởng thôn, ông ấy là người đầu tiên hưởng ứng kêu gọi, ông ấy rất tán đồng phương thức thế này.

Cuộc sống của thôn bọn họ hiện tại cũng rất không tồi, mọi người dựa vào việc nuôi cá, nuôi trồng củ sen vân vân mà tiền chia hoa hồng cuối năm tốt hơn trước rất nhiều.

Những cái kể trên đều là việc của tập thể, tập thể có tiền thì tới cuối năm mọi người được chia đến sẽ có tiền.

Cá nhân các thôn dân cũng sẽ nuôi heo ở nhà mình, bởi hiện tại mọi người muốn mua heo con rất thuận tiện. Bên phía thôn Thượng Trang là cổ vũ mọi người nuôi heo, dùng đơn vị là gia đình để chia đi nuôi heo, còn có thể phân tán nguy hiểm mắc bệnh, còn cái nữa là một hộ nuôi một hai con heo thôi thì nuôi cũng kỹ hơn.

Thôn Thượng Trang còn sẽ thường thường cung cấp chút bí quyết nhỏ khi nuôi heo để hỗ trợ mọi người nuôi heo tốt hơn nữa.

Mấy con heo ấy là của chính thôn dân nuôi dưỡng, là thuộc về chính bọn họ, nên tính tích cực của ai cũng đều rất cao, mà vậy thì heo nuôi ra tất nhiên cũng không kém rồi, tổng cộng lên thu nhập trong một năm cũng rất là khả quan.

Ấy vậy vẫn là có mấy người ưa lười biếng, bởi vì tiền tập thể chia cho đủ để sống rồi, nên bọn họ được chăng hay chớ, cảm thấy làm nhiều hơn chút hay làm ít hơn chút cũng không có khác biệt gì lớn, bởi vậy dùng đủ các loại thủ đoạn kéo dài công việc, nhìn mà Diệp Bình Sinh đau đầu.

Nhưng nếu mà bao sản đến hộ, mỗi người chỉ phụ trách đồng ruộng nhà mình thôi, Diệp Bình Sinh cũng không tin là mấy kẻ kia còn có thể tiếp tục lười biếng.

Ông ấy triệu tập mở đại hội họp thôn, giải thích rõ ràng và tỉ mỉ chuyện bao sản đến hộ này, và qua mấy phen thảo luận, người tán đồng chiếm đa số, quyết định này được thông qua.

Việc thống kê chia ruộng này là dựa theo dân số trên hộ khẩu mỗi hộ, cũng bởi vì thế, có không ít người vội vội vàng vàng mà cưới vợ cho mấy đứa con, vậy thì nhà bọn họ có thể gia tăng dân cư.

Có mấy hộ có người mang thai, cũng nói muốn tính một nhân khẩu.

Diệp Bình Sinh tìm cháu gái thương lượng, cuối cùng định ra một cái ngày, nếu trước ngày đó có thể lấy được hộ tịch chứng minh là tính một nhân khẩu, nhưng chỉ cần em bé còn chưa sinh ra thì đều không tính.

Ông ấy cũng hứa hẹn bảo mọi người không cần sốt ruột, thôn chắc chắn sẽ dự lưu ra một bộ phận đất đai, để đến lúc đó nếu có dân số mới tăng thêm còn có thể điều chỉnh tiếp.

Thôn bọn họ là thôn đầu tiên trong huyện thi hành bao sản đến hộ, rất nhiều chuyện đều có tính đại biểu.

Rất nhiều thôn khác đều đang quan sát, vì thế nên Diệp Bình Sinh làm việc càng cẩn thận.

Ruộng đất trong thôn có chỗ phì nhiêu, có chỗ cằn cỗi, có nơi gần nước, có nơi lại ở trong núi, luôn có tốt có xấu, mà vậy thì chia thế nào mới công bằng đây?

Sau khi thảo luận, thôn bọn họ đem đồng ruộng chia thành các cấp bậc, lại dùng phương thức rút thăm để quyết định.

Nếu mà để ai sắp xếp, mặc kệ là sắp xếp kiểu gì cũng sẽ có người không hài lòng, nhưng mà rút thăm thì chỉ xem vận khí thôi, đây là công bằng.

Ai cũng có khả năng rút trúng ruộng tốt hết.

Nếu mà đất nhà ai đều như nhau hoặc chẳng khác mấy, mà có nơi gần nhà, có nơi xa nhà, các thôn dân nếu có thể tìm được người trao đổi, vậy thì hiệp thương xong xuôi rồi trao đổi cũng được.

Rối rối ren ren, cuối cùng cũng xử lý xong chuyện bao sản đến hộ.

Sau khi phân phối ruộng đồng rồi, tính tích cực của mọi người phải nói là hoàn toàn khác xa với khi trước.

Trước kia làm việc ngoài đồng ấy à, bọn họ đều là phải tới lúc không thể không xuống ruộng mới đi làm, bởi chỉ cần không phải cố ý tranh danh hiệu phần tử tích cực, có cần mẫn thì cần mẫn được đến đâu chứ?

Hồi trước là ngày nào cũng phải có người nhìn chằm mới có thể để mọi người thành thật mà làm hết việc, bằng không có rất nhiều người sẽ lượn về nhà trước để làm việc nhà.

Hiện tại bao sản đến hộ rồi, mặc kệ ruộng đồng bọn họ rút thăm được rối rắm thế nào, quyền sử dụng đều ở trong tay gia đình này, lương thực sản xuất xong trừ đi phần giao thuế lương cũng là của chính bọn họ, nên liền dẫn tới trời còn chưa sáng bọn họ đã ngồi canh ngoài đồng rồi, cỏ dại còn chưa kịp ngoi đầu đã bị thanh trừ sạch sẽ, rồi khi có chút nổi gió hay đổ mưa gì đó, ai ai cũng không ngồi yên được. Nói tóm lại, chăm hoa màu ngoài ruộng còn kỹ hơn chăm con cháu nhà mình.

Diệp Bình Sinh nhìn mà chán nản mười phần.

Có mấy người hồi trước chính là cao thủ sờ cá đấy, mà giờ thì sao? Ngày nào cũng chui đầu ngoài ruộng.

Đương nhiên, có vài thứ vẫn là thuộc về tập thể, ví dụ như cái hồ nước to kia, cá và củ sen trong này đều cần người chăm sóc, còn lại là để trong thôn ra tiền, nhờ người hỗ trợ.

Người được chọn cho phương diện này đều là những người làm việc giỏi giang thuần thục.

Cái việc này ai ai cũng cướp muốn làm.

Việc ngoài đồng có thể để cho người trong nhà hỗ trợ gánh vác một chút, dưới tiền đề đó, bọn họ liền có thể tự rút ra thời gian nhất định để đi làm việc khác.

Nếu như được chọn trúng để đi nuôi cá, họ lại chẳng cần phải ngồi xổm ngoài hồ mỗi ngày, mà mỗi tháng còn có tiền lương, còn vừa có thể chăm sóc hoa màu ngoài ruộng, không sướng sao?

Phải biết rằng bọn họ không có cái mệnh tốt như người của thôn Thượng Trang cách vách vậy, thôn ấy còn có thể vào trong cái xưởng ngay nhà mình để làm việc, cuộc sống kia phải nói là như chuột rớt lu gạo vậy, sung sướng ghê gớm.

Thôn Tế Liễu bọn họ cũng có vài thôn dân thi được vào xưởng thực phẩm sát vách để đi làm, nhưng chỉ cần hộ khẩu của bọn họ còn ở đây, liền có thể được chia đến phần đất của chính mình.

Đây cũng là một tin tức tốt.

Ban ngày bọn họ làm việc ở thôn Thượng Trang, nhưng lúc sáng sớm và tối đều có thời gian cho chính mình, tính cả ngày nghỉ, họ có thể xử lý việc ngoài ruộng. Nếu mà trong nhà còn có người giúp đỡ thì càng dễ giải quyết.

Cả thôn Tế Liễu đều sôi sục nóng bỏng lên, làm khí thế ngất trời.

Hoa màu còn chưa tới lúc thu hoạch, nhưng mà có thể từ thế sinh trưởng mà nhìn ra năm nay thôn bọn họ sẽ được mùa.

Mấy thôn khác nhìn thấy, cũng nghị luận sôi nổi.

Dùng cách Diệp Hồng Tú nói chính là: "Nếu mà có thể chia cho chúng ta một miếng đất để mà trồng, chúng ta muốn trồng gì thì trồng đó, muốn làm thế nào thì làm thế đó, vậy chắc chắn tốt rồi. Giao thuế lương xong rồi dư lại đều là của chúng ta, kiếm được nhiều dư lại được nhiều, vậy thì chắc chắn càng để bụng chuyện hầu hạ hoa màu rồi!"

Cũng giống như đất phần trăm chia cho mỗi hộ trong thôn vậy đấy, nếu có ai lấy thu hoạch trong đất phần trăm đi so sánh với ruộng tập thể, vậy là có thể nhìn ra rất rõ ràng chuyện này.

Chênh lệch cực lớn.

Giang Minh Trí cũng nói: "Đến lúc đó, tôi có việc hay là không có việc gì cũng ra ruộng vòng vòng, nếu có việc, ở luôn ngoài ruộng cũng được nha!"

Cuộc sống của thôn bọn họ bây giờ là tốt có tiếng luôn rồi, trên cơ bản là nhà nào cũng có người vào xưởng, mỗi tháng có tiền lương lãnh.

Ai không vào xưởng thì cứ theo lẽ thường mà xuống ruộng làm việc, cứ theo lẽ thường mà chăm nom gia cầm, công điểm cũng có thể đổi thành tiền, tính lên cũng rất tốt.

Nếu mà được chia ruộng, bọn họ cũng bắt đầu động lòng.

"Đến lúc đó chúng ta hầu hạ hoa màu ngoài ruộng, vậy là đất phần trăm của chúng ta có thể dùng để trồng rau, còn chuyên nuôi gia cầm nữa."

Gia cầm nuôi lớn rồi liền bán cho xưởng thực phẩm, thuận tiện biết bao.

Việc bao sản đến hộ, không có hạn chế nữa.

Giang Cảnh Du triệu tập đại hội họp thôn, chuyện này sớm đã thảo luận mấy lượt ở trong thôn.

Có người ủng hộ.

Có người phản đối.

Giang Cảnh Du ủng hộ.

Sau đó liền lấy trạng thái đại bộ phận ủng hộ mà thông qua quyết nghị này.

Giang Cảnh Du đã chuẩn bị xong xuôi các công tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu rồi, vừa được thông qua liền tổ chức người rút thăm.

Có người rất may mắn, rút được ruộng tốt.

Có người xui xẻo, rút được ruộng xấu.

Có vui có buồn, nhưng tổng thể vẫn là thuận lợi.

Sau khi lập hồ sơ lưu trữ rồi, ruộng đồng liền được phân tới cho các hộ, bao gồm hoa màu ngoài ruộng.

Về phần những công cụ của tập thể ấy, vẫn là phương pháp cũ – Ai muốn thì ra tiền mua đê, tiền cuối cùng lại được chia cho mọi người, nhanh tay thì có, chậm tay thì không.

Sau khi tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng rồi, tính tích cực của mọi người cũng được đề cao, hơn nữa năm nay thôn bọn họ còn trồng không ít lúa nước tạp giao, rõ ràng có thể được mùa.

Lúc mới đầu không có mấy người nguyện ý đi gieo trồng lúa nước tạp giao, bởi hạt giống là đại sự đó, nếu mà trồng không tốt, thu hoạch của bọn họ sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng mà năm trước á, đại đội trưởng của bọn họ lấy về một bộ phận hạt giống, gieo trồng không nhiều lắm, nhưng lúc thu hoạch ấy à, tất cả mọi người đã biết sản lượng của chúng nó.

Năm nay vốn đang muốn gieo trồng nhiều hơn, nhưng mà lúa nước tạp giao này khác với hạt giống lúa nước khi trước, loại này là mỗi năm đều cần bỏ tiền mua giống.

Bọn họ mua không nhiều lắm, liền trồng không nhiều lắm.

Ai mà được phân đến ruộng gieo trồng lúa nước tạp giao đều phá lệ vui vẻ.

Những người khác hâm mộ, nhưng mà cũng còn được.

Họ quyết định muốn mua sẵn hạt giống, vậy là sang năm sau bọn họ cũng có thể trồng được lúa nước tạp giao này.

Giang Cảnh Du xử lý những chuyện này xong, dù có là cô, cũng cảm thấy mệt mỏi quá sức.

Chẳng qua nhìn thấy đời sống của mọi người càng ngày càng hăng hái, cô lại cảm thấy đáng giá.

Xong rồi, cô liền dời trọng tâm về lại trong xưởng, sau đó liền tiến vào giai đoạn phát triển bay nhanh, dùng tốc độ cao nhất để khuếch trương.

Chờ đến khi đặc khu được thành lập, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng mặt đối mặt, vươn tay ra vỗ tay với nhau: "Rốt cuộc đã tới ngày này."

Chứng kiến lịch sử xảy ra, loại kích động này, người khác không cách nào lý giải, chỉ có hai người họ mới có thể hiểu được.

Giang Cảnh Du rút ra thời gian đến đặc khu, nơi này trăm phế đãi hưng, rất nhiều nơi vẫn còn là một mảnh đất hoang, nhưng mà tốc độ phát triển của nó sẽ làm thế giới kinh ngạc rớt cằm.

Trong tương lai, đây sẽ là một trong số 4 siêu thành thị, sáng tạo ra tài phú kinh người.

Ở cái làng chài nhỏ hiện tại này, đã có rất nhiều thương nhân đảo Minh Châu đặt chân tới rồi, bọn họ đang chọn đất đai, đám công nhân thì rơi mồ hôi, rồi từng tòa kiến trúc đột ngột mọc lên trên mặt đất.

Vậy nên nơi này đang khan hiếm công nhân.

Khắp nơi đều là cơ hội việc làm.

Lúc mới đầu không được mấy người biết có cương vị việc làm, mọi người đi ra ngoài, đều không dễ dàng.

Nhưng mà càng về sau lại có càng ngày càng nhiều người tới đây mưu sinh, những người này ở quê nhà không có đường ra, còn có rất nhiều thôn giống như thôn Thượng Trang trước kia vậy – nghèo, đông dân cư, nên thu nhập đều thấp, hoặc là đất đai trồng trọt của địa phương quá mức cằn cỗi, nói chung là đủ loại nguyên nhân, khiến cho mọi người không giàu có.

Có mấy người nghe trên phát thanh, đọc báo, còn có xem tin thời sự vân vân, đủ các thủ đoạn, mà biết được tin đã thành lập đặc khu, rồi sau đó ôm lấy sự mạnh dạn đi đầu, đến nơi này, rất mau liền phát hiện kinh hỉ.

Bọn họ đi làm một tháng là có thể kiếm được mấy chục đồng tiền, là thu nhập mà bọn họ phải đào đồ ăn trong đất cả một năm mới có, vậy thì đổi so sánh xem, đi ra ngoài làm việc một năm như vậy, về quê là có thể xây được một căn nhà, có ai sẽ không động lòng chứ?

Vậy là hô bạn gọi bè, dẫn theo bạn bè thân thích cùng nhau tới đây.

Có người, liền có hết thảy mọi thứ diễn sinh ra.

Ở chỗ này, họ tự do.

Bọn họ có thể đến công trường dọn gạch.

Bọn họ có thể vào nhà xưởng may quần áo.

Bọn họ có thể bày quán bán đồ ăn ven đường.

Giang Cảnh Du đương nhiên sẽ không để lỡ, cô dẫn theo người tới đây, thiết trí một cửa hàng chuyên bán hàng, nhằm tiêu thụ sản phẩm của xưởng bọn họ.

Có kha khá một bộ phận người từ đảo Minh Châu tới là khinh thường người trên đại lục bọn họ, cảm thấy bên đại lục nghèo, dã man.

Đúng thật vậy, hiện tại đại lục còn chưa phát triển lên kịp, nhưng mà người bên kia dù rất ngạo mạn, lại cũng sẽ động tâm vì tài nguyên và thị trường bên này.

Số lượng dân cư bên này khổng lồ đến vậy, dù cho bọn họ chỉ chiếm hữu 1% thị trường bên này, đó cũng là một con số thiên văn.

Hơn nữa sâu xa và ràng buộc giữa hai mảnh đất đều quá sâu, mỗi năm đều có người nhập cư trái phép qua bên kia, có người chết giữa đường, có người lại tới được điểm đến, công thành danh toại.

Cẩm y dạ hành thì chả có cảm giác thành tựu gì, bởi thật vất vả mới trở nên nổi bật mà, đương nhiên là lựa chọn vẻ vang về quê, hưởng thụ sự hâm mộ của các thân thích bạn bè, còn có cả các thôn dân rồi.

Giang Cảnh Du cũng không có đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình với những người từ đảo Minh Châu kia ngay từ đầu, mà là mời người tới, làm đủ loại món ăn như xúc xích nướng, xiên chiên, cơm chiên xúc xích...... phải nói là đủ loại cách làm.

Người ở chỗ này rất bận rộn, rất mệt, cũng kiếm được không ít tiền, tương ứng với đó, họ không thể quá bạc đãi chính mình ở phương diện ăn uống này được, bởi ngày nào cũng khoai lang đỏ hay ngũ cốc gì đó, về lâu dài thì thân thể sẽ không chống đỡ được.

Chỉ cần bọn họ nguyện ý tiêu tiền, có ai sẽ không muốn nếm thử món mới một chút chứ?

Trước kia, chân giò hun khói, thịt đóng hộp hay xúc xích, tuyệt đại bộ phận người mua sắm đều là công nhân, còn đại bộ phận nông dân là không mua nổi, hoặc là tiếc tiền mua, bọn họ là 1 phân tiền đều hận không thể bẻ thành hai nửa mà xài.

Hiện tại, Giang Cảnh Du là nhắm ngay bộ phận thị trường rộng lớn này đây.

Cô muốn cái nhãn hiệu Hảo Vị này, được mở rộng thêm một bước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.