Đội lấy ánh mắt ý vị không rõ của người nhà họ Tề, lại nghe cái cách giới thiệu ấy chút xem, hai bà cháu này có ai còn không rõ nhà này rõ ràng là đã biết quan hệ của bọn họ? Bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?! Lúc cái tên già này tìm tới cửa lại đã nói gì với bạn cũ của bà ta rồi? Càng nghĩ, Uông Nhu liền cảm thấy huyết áp tăng cao hơn, trong mắt lập lòe lửa giận. Nghiêm Lập Võ rốt cuộc là trẻ tuổi, vẫn còn trải sự đời quá ít, nên nhìn thấy trường hợp này đã giận tái mặt rồi, theo bản năng thu hồi ánh mắt, không đi nhìn sắc mặt của những bạn cũ khác. Anh ta cảm thấy mình hiện tại như đang trần truồng đứng trên đường cái vậy, theo bản năng muốn tránh thoát khỏi chỗ này. Một mảnh trầm mặc hít thở không thông. Hít sâu một hơi, Uông Nhu cố gắng gượng giật giật khóe môi, bày ra gương mặt hòa ái: "Ông là ai? Đây chắc là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ? Có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm." Bà ta lại ném cho Giang Minh Bình một ánh mắt, đây là đang ra hiệu Giang Minh Bình, bảo ông ta đừng có nói bậy. Giang Minh Bình nhìn hiểu, càng không hề lỡ mất ánh nhìn hiểu rõ cùng lửa giận vừa nãy của bà ta. Bà ta căn bản là không muốn gặp ông ta, vừa nãy khi nhìn thấy ông ta và ý thức được ông ta là ai, phản ứng của bà ta khi đó là chân thật nhất. Giang Minh Bình nhìn mẹ ruột của mình. Gương mặt này, rốt cuộc có thể gần gũi mà thấy rõ ràng. Trông bọn họ chẳng thế nào giống nhau. Mẹ ông ta mặc một bộ sườn xám thêu hoa rất tinh xảo, phô ra dáng người còn được bảo trì rất tốt của bà ta, trân châu trên cổ tròn xoe lại cân xứng, hai viên trâu châu trên lỗ tai còn lớn hơn trên vòng cổ một vòng. Giang Minh Bình không biết chúng cụ thể giá trị bao nhiêu tiền, chỉ biết giá trị xa xỉ, tuyệt đối là con số có thể làm ông ta kinh hách. Mà chính ông ta thì sao? Ông ta cúi đầu nhìn quần áo của mình, là một bộ quần áo Lenin màu xanh đen, không hề có chút mụn vá nào. Đây là bộ quần áo tốt nhất trong tủ quần áo của ông ta, nhưng mà đứng bên cạnh mẹ ông ta, lại như là người hầu của bà ta vậy. Giang Minh Bình chậm lại ngữ điệu, trên mặt mang theo cười: "Mẹ, mẹ không quen biết con sao? Con cho rằng mẹ biết." Mặt Uông Nhu đã cứng đờ như khúc gỗ: "Cậu đừng có gọi tôi mẹ, tôi không quen biết cậu!" Người này làm sao dám? Làm sao dám gọi bà ta như vậy? Giang Minh Bình không nghe: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, con là con trai mẹ nè, con vẫn luôn muốn gặp mẹ một lần, kết quả đều bị ngăn cản, hiện tại rốt cuộc được gặp mẹ rồi." Ông ta vẫn là ôm chờ mong với mẹ ruột của mình. Tiếc thay, sự chờ mong của ông ta, chú định đã thất bại. Uông Nhu gằn từng chữ một mà cường điệu: "Tôi thường sẽ không gặp người ngoài." Bà ta cường điệu lại cường điệu hai chữ cuối cùng.
Người ngoài. Giang Minh Bình cười khổ một tiếng: "Tôi là người ngoài." Những lời này, cảm xúc chìm dưới đáy cốc, lại mang theo tự giễu. Người nhà họ Tề nghe được mà tâm tình phá lệ phức tạp. Bọn họ biết, đây là một đôi mẹ con ruột. Chẳng qua, rất hiển nhiên, mẹ không muốn nhận con, cũng không hề muốn gặp ông ta, cho nên mới sẽ tìm đến bọn họ. Nhà họ Tề liếc nhìn nhau, bọn họ là chủ nhà, nói vậy phải chú ý đạo đãi khách. Với tình hình hiện tại mà xem, có phải bọn họ cần phải rời khỏi nơi này, nhường lại không gian cho mấy người này không nhỉ? Uông Nhu cũng muốn dọn bãi, quay đầu lại, xin lỗi cười: "Ngại quá, có chỗ nào thích hợp không? Tôi muốn tâm sự với vị tiên sinh này một chút." "Các vị cứ ở đây trò chuyện đi, bọn tôi đột nhiên nhớ ra vẫn còn có chút chuyện, xin lỗi vì đã không tiếp đãi được một chốc." Việc hôm nay là ngoài dự đoán, cũng làm cho nhà bọn họ thấy tâm tình vi diệu, cơ mà trên mặt nên làm vẫn là phải làm được. Có điều trong lòng bọn họ nghĩ thế nào, chỉ có chính bọn họ mới biết được. Người nhà họ Tề lục tục đi ra ngoài. Nhìn thấy người khác đã đi, chỉ dư lại ba người bọn họ, Uông Nhu không còn khắc chế được sự chán ghét của mình nữa, lạnh mặt, khinh thường mà nhìn cái tên chân đất trước mắt: "Mày còn tới làm cái gì? Tao với mày chẳng có gì hay mà nói, mày đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa, tao và mày chẳng có quan hệ gì, trước kia không có, hiện tại không có, về sau cũng sẽ không có!" Bà ta nói chém đinh chặt sắt. Nghiêm Lập Võ cũng xụ mặt, phụ họa lời bà ta: "Trước đó khi ông tìm tới cửa, thái độ của bọn tôi đã rất rõ ràng rồi, mà vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nghĩ muốn chỗ tốt gì đúng không? Đừng có mơ, bọn tôi một cắc cũng sẽ không cho ông!" Hôm nay đã mất mặt nặng nề trước mặt nhà họ Tề rồi, hiện tại nhìn cái ông già này, Nghiêm Lập Võ hận không thể ném phăng ông ta ra ngoài. Uông Nhu cười lạnh một tiếng, "Hiện tại gặp được thì lại có thể thế nào? Có một số việc mày chính là phải nhận mệnh, mày họ Giang, là con trai của cái tên chân đất Giang Nguyên Đồng kia, hắn ta đào đồ ăn trong đất, cho nên mày cũng phải đào đồ ăn trong đất, hiểu chưa? Cái khác mày cũng đừng mơ tưởng, mày không có cái mệnh này! An an phận phận mà ở luôn dưới nông thôn mới là nơi quy túc của mày!" Uông Nhu cũng không ngờ được Giang Minh Bình sẽ xuất hiện ở tỉnh thành. Trước kia bà ta gả cho nhà họ Giang, cả đám thế giao đều biết. Những người hiện tại còn ở tỉnh thành cơ bản đều rất có địa vị, nhưng lại cũng không còn thừa bao nhiêu, bà ta càng muốn đi lại kết nối những mối quan hệ cũ trước kia. Nhà họ Tề, chính là nhà chồng của dì ruột bà ta, tuy rằng hiện tại vợ chồng dì ruột bà ta đã mất, nhưng chẳng hề ảnh hưởng chuyện bà ta tới lân la thân cận với nhà họ Tề.
Bà ta muốn kinh doanh thật tốt trên mảnh đất này, những người này có thể giúp đỡ rất nhiều chuyện. Đứa con trai này lắc lư ở tỉnh thành, sẽ lần nữa nhắc nhở mọi người về đoạn quá khứ kia của bà ta! Đầu Giang Minh Bình phảng phất như bị tạt một thùng nước đá, thân thể ông ta như đều bị đông cứng, lạnh đến độ ông ta bất giác rùng mình. Một hồi lâu sau, ông ta mới mở được khớp hàm. Vì sao bà ta có thể bình đạm đến vậy mà nói ra những lời tổn thương người đến thế? Ông ta phát ra từ nội tâm mà nghi hoặc hỏi: "Bà là mẹ ruột của tôi sao?" Lệ khí mọc lan tràn trên mặt Uông Nhu: "Không phải!!!" Bà ta như vô cùng đau đớn: "Tao thật hối hận vì khi trước gả vào nhà họ Giang, còn sinh hạ mày! Sớm biết vậy, lúc trước khi tao đi đã nên bóp chết mày rồi!" Nhìn nhìn cái ông già nếp nhăn đầy mặt, ngón tay thô ráp, toàn thân đều mang theo hơi thở dân chân đất trước mặt này, bà ta căn bản không cách nào chấp nhận được đây là đứa con sinh ra từ trong bụng bà ta. Giang Minh Bình cười ha hả hai tiếng, nghe những lời chọc tim đó, không khóc, ngược lại còn cười, tâm tình đột nhiên bình tĩnh xuống. Ông ta vẫn luôn cảm thấy ba ruột của mình không đối xử tốt với mình, nhưng giờ đối lập một chút, ba ông ta mặc kệ thế nào cũng đã nuôi lớn ông ta, còn cho ông ta một nơi dựng thân lập nghiệp. Lúc ông ta oán hận ba mình, ông ta vẫn luôn nghĩ nếu mẹ ruột mình vẫn còn, ông ta chắc chắn sẽ sống càng tốt hơn, nhưng giờ nhìn lại, nếu mà có thể bắt đầu lại từ đầu, có lẽ ông ta đã chết trong tay mẹ ruột mình rồi! Giang Minh Bình hoàn toàn hết hy vọng, nhìn ánh mắt oán giận của bà ta, tươi cười càng xán lạn hơn: "Bà hối hận nữa cũng đã muộn, tôi sống rất là tốt! Tốt hơn đứa em trai không có duyên gặp mặt của tôi nhiều!" Nghĩ đến Cảnh Du từng nói đứa con trai khác mà bà ta sinh đã chết bệnh, mà ông ta còn sống ngon lành, ông ta liền muốn cười. "Đây là báo ứng! Đứa con trai kia của bà đoản mệnh, chính là báo ứng cho hành động của bà!" Nghe thấy ông ta nói đến chuyện đau đớn này, nếu ánh mắt có thể giết người, vậy thì hiện tại ông ta đã bị Uông Nhu giết chết rồi. Nghiêm Lập Võ hai mắt tóe lửa: "Ông! Ông cái đồ nhà quê này! Tiểu nhân vô sỉ! Phế vật! Tiện nhân! Ông thế mà dám!" Anh ta đã giận đến nói năng lộn xộn. Nhìn thấy phản ứng này của bọn họ, tươi cười trên mặt Giang Minh Bình càng xán lạn hơn: "Thế nào hả? Tôi nói có sai sao? Đây không phải sự thật à? Cậu giận đến thế làm gì chứ." "Tôi còn chưa có mắng cậu đâu, bởi nói thế nào, tôi và ba cậu cũng là anh em cùng mẹ khác cha, cậu còn phải gọi tôi một tiếng bác, tôi có phế vật cỡ nào đi nữa thì tốt xấu cũng từng đi học, biết lễ nghĩa liêm sỉ, biết làm người như thế nào, còn cậu thì sao? Nghe nói là sinh viên tài giỏi trường có tiếng, ở bên kia hầu cho quỷ dương đi? Chỉ học được dã man ngạo mạn của bọn họ, cậu cũng là thứ phế vật!" Giang Minh Bình cũng được học đến sơ trung, nhìn thấy tiểu bối này mắng mình như vậy, trong lòng ông ta nghẹn lửa, nên đáp lễ một phen.
"Cũng đúng thôi, đây là gia học sâu xa mà. Ba tôi nói rất đúng, một đôi gian phu dâm phụ, gian phu dâm phụ sinh con trai rồi lại sinh cháu trai, cũng không phải là cái thứ tốt gì." "Bốp!" Đấy là tiếng vang giòn tan do Uông Nhu muốn hung hăng tát Giang Minh Bình một cái, lại bị Giang Minh Bình vươn tay ra, dùng mu bàn tay cản lại lúc nghìn cân treo sợi tóc. Mắt Uông Nhu đã đỏ ngầu: "Mày cút! Mày cút cho tao!" Nhìn đôi mắt đó, Giang Minh Bình chợt giật mình, đột nhiên nhớ tới hiện tại những người này phú quý, nếu mà đắc tội chết, trả thù ông ta thì sao đây? Những lời nói ra lúc lửa giận xông lên tận đầu kia, lúc mới nói thì sướng, nhưng giờ ông ta lại có chút hối hận. Chẳng qua hiện tại nói cũng đã nói rồi, hối hận cũng đã muộn, ông ta chỉ có thể cố chống đỡ. Mẹ ruột sinh một đôi mắt phú quý, chướng mắt cha con bọn ông, chính ông ta không có bản lĩnh, con trai cũng tầm thường, nhưng mà nhà họ Giang không phải chỉ có ông ta, còn có cả nhà em ba ông ta nữa, hiện tại nhà nó có đứa cháu gái rất có năng lực của ông ta đó. Trước kia Giang Minh Bình không ngóng trông đứa cháu này được tốt đẹp, nhưng giờ lại ngóng trông nó càng ngày càng tốt hơn, để có một ngày có thể đem cái lũ này so đi xuống! Người nhà họ Tề ở bên ngoài cũng không có đi xa, người nào người nấy đều đang dựng lỗ tai lên nghe hết toàn bộ hành trình đây. Vốn dĩ bọn họ sẽ không làm ra cái việc nghe lén này, chỉ là...... Tầm mắt bọn họ mịt mờ mà nhìn về phía Giang xưởng trưởng đang đứng ngay ngoài cửa đây... Khụ khụ, vị này thật đúng là không bám vào khuôn mẫu nào. Kéo bọn họ tới chỗ này ngắm cảnh, mà nơi này có phong cảnh gì đẹp chứ? Ngắm lá cây à? Hay là ngắm hoa văn gạch? Mấy cái này đều chả có gì đẹp, nhưng đối phương lại nhìn rất nghiêm túc, đồng thời nghe được hết cả đoạn đối thoại trong kia vào tai, bọn họ...... Cũng vậy. Tất cả đối diện nhau, sôi nổi đóng xuống dấu mộc không thể thâm giao cho Uông Nhu. Người này lòng dạ quá độc ác, hữu dụng với bà ta thì bà ta mới có thể nhìn ở trong mắt, hiện tại bà ta giao hảo với bọn họ cũng chỉ là nghĩ bọn họ hữu dụng thôi, chờ khi vô dụng rồi sẽ bị ném ra sau đầu. Bà ta ngay cả con trai ruột thịt cũng đối đãi thế này, càng đừng nói đến người ngoài khác. Nếu đổi thành bọn họ, dù cho có hướng về phía ngày lành mà đi, nhưng đối với con trai ruột mình sinh ra cũng sẽ có vài phần tâm tư nhớ thương, hy vọng nó có thể sống tốt một chút. Nhìn lên chờ được tầm tầm rồi, Giang Cảnh Du lặng yên không một tiếng động mà đi ra bên ngoài, những người khác cũng đi theo luôn. Không lâu sau, người trong phòng đã đi ra. Người nhà họ Tề: Sao mà cái cô này biết mấy người kia đã nói xong rồi nhỉ? Uông Nhu đi ra thấy được Giang Cảnh Du trong đám người nhà họ Tề, bà ta lập tức nhớ ra người này là ai.
"Là cô?!" Bà ta hiểu rồi, chuyện hôm nay đều là con nhỏ này giở trò quỷ! Giang Cảnh Du vẫn mắt nhìn thẳng: "Chủ nhiệm Tề, tôi có một ý tưởng muốn thương lượng với chú, không biết chú có thể hay không?" Cái hành động không để bà ta vào mắt này đã làm Uông Nhu càng bực bội hơn. Người trẻ tuổi, chính là trẻ tuổi khí thịnh, chắc chắn là đụng tường ít. Bà ta hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời liền dẫn cháu nội rời đi. Hôm nay đã mất hết mặt mũi rồi, còn lưu lại làm cái gì? Để bị người ta xem thành xiếc khỉ sao? Bà ta sẽ làm con nhỏ này hối hận! Chủ nhiệm Tề thở dài: "Giang xưởng trưởng, cô hà tất chứ?" Giang Cảnh Du mỉm cười: "Không có cách nào, có người đã đưa dao qua rồi, tôi kiểu gì cũng không thể đứng yên đó mặc cho đối phương thọc mình chứ? Chủ nhiệm Tề, tôi cũng không có cách nào nha. Không thể phủ nhận rằng các Hoa Kiều không quên cố thổ về đầu tư xây dựng là chuyện tốt, nhưng không khí bên kia thì chú cũng biết rồi đó, có một số việc không thể không phòng nha......" Vừa nãy bác hai mắng thật là thống khoái, tuy rằng cuối cùng túng quá, nhưng cũng đạt được mục đích. Giang Minh Bình nhìn bộ dáng cháu gái đĩnh đạc mà nói chuyện với người ta, tâm tình phức tạp. Có phải hôm nay ông ta đã làm người công cụ một trận không? Tuy rằng trước đó biết cháu gái có mục đích, nhưng khi đã thật sự xảy ra, trong lòng vẫn cảm thấy có chút tang thương. Đứa cháu gái này, lúc trước ông ta thật sự làm sai rồi. Rõ ràng quan hệ rất thân cận, lại ầm ĩ cho ra thế này. Giờ không có việc gì căn bản là không lui tới. Lúc trước, nếu như lúc con gái và Vương Bằng Phi ở bên nhau, ông ta ra mặt ngăn cản thì tốt rồi. Con gái dù có gả cho những người khác trong thôn, cuộc sống hiện tại cũng có thể rất tốt. Chỉ tiếc, không có thuốc hối hận. Không quay lại được, chính là không quay lại được. * Sau khi về nhà, Giang Cảnh Du tò mò hỏi ông nội: "Ông nội, nhà của chúng ta không có bạn cũ gì sao ông?" Giang Nguyên Đồng sửng sốt một chút, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Có, con hỏi cái này làm gì?" "Đột nhiên nghĩ tới thôi." Nhà họ Giang đương nhiên có một vài thân bằng bạn cũ rồi, nhưng mà đều đã tan. Hồi đó mấy nhà mà nhà bọn họ giao hảo đều bị xem thành dê béo hết, gia nghiệp đều bị cái lũ kia dùng đủ các loại thủ đoạn cướp đi. Có người chưa từ bỏ ý định, vì giữ được gia sản, vì chống lại, mà hối hả ngược xuôi. Có người lại bi quan, mang theo sản nghiệp dư lại về quê.
Nhà họ Giang bọn họ chính là một trong những nhà về quê, đó cũng là do căn cơ ở tỉnh thành của bọn họ cũng không sâu, là ông nội của ông dẫn theo lứa cha của ông mới đến tỉnh thành cắm rễ. Chỉ tiếc, sau khi rời khỏi tỉnh thành, họ chỉ sống được một đoạn thời gian thanh tĩnh thôi. Quỷ tử* đã bị đánh đuổi, nhưng lại bùng nổ nội chiến. *: chỉ quân phát xít Nhật. Ác mộng của nhà bọn họ cũng chưa có kết thúc, gia nghiệp lại lần nữa suy tàn. Những nhà bạn cũ khác cũng cơ bản là không còn thông tín, nhiều năm qua đi như vậy, ông cũng không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi. Giang Nguyên Đồng đột nhiên nhớ tới: "Lúc ấy mọi người không có giữ được cơ nghiệp, rồi về sau cũng cơ bản là không về được, nhà ngoại của bác cả tụi con chính là như thế đấy." Nhà họ Lưu còn xui xẻo hơn cả nhà họ Giang, cơ nghiệp mà các cụ đời trước vất vả dốc sức làm đều bị quỷ tử cướp đi, chỉ là sau này nhà kia lại bám lấy con trai cả của ông cụ, dưỡng trật nó đi, ông cụ liền không đồng tình nổi. Nhiều năm đến vậy, thu nhập của cả nhà con trai cả của ông có ít nhất là một nửa đã rơi vào túi nhà họ Lưu, mà kết quả thì sao? Người đều bị dưỡng phế đi, chỉ biết bám lấy con cả của ông cụ như đỉa. Bây giờ nhà họ Lưu có còn con cháu nào có thể trọng chấn gia tộc không? Chuyện này còn chẳng bằng trông cậy vào con trai cả của ông cụ được thông não hiểu rõ chuyện đâu. Nhà khác có lẽ cũng là tình huống giống vậy. Gia nghiệp suy tàn, dù cho trong nhà còn tư tàng một ít của cải, nhưng cũng không có thích hợp lấy ra, bởi hiện tại cũng chưa được cho phép buôn bán đất đai lần nữa. Một không cẩn thận, sẽ bị đánh thành nhà tư bản mất. Mà nhà họ Uông lại khác nhà họ Giang một chút, nhà họ Uông là cắm rễ ở tỉnh thành nhiều năm rồi, việc làm ăn mới đầu cũng làm lớn hơn nhà họ Giang, hơn nữa con cháu thịnh vượng, có rất nhiều thân bằng bạn cũ. Hai họ có làm ăn lui tới, kết thành đồng minh hỗ trợ lẫn nhau. Hai họ Giang – Uông có thể kết thân, còn là gả cho ông cụ làm mẹ kế cho người, ấy là bởi Uông Nhu là con gái em trai thứ hai của gia chủ họ Uông thế hệ ấy, lúc ấy ông ta phạm vào một sai lầm lớn, là nhà họ Giang giúp đỡ cho. Lúc ấy nhà họ Giang còn chưa có tính toán lui về, có ai ngờ được thế cục sau đó càng ngày càng không xong đâu, bọn họ tự thân cũng khó bảo toàn đây. Trên vấn đề có quyết định về quê hay không này, Uông Nhu vẫn luôn không đồng ý lui về, mâu thuẫn giữa bọn họ không nhỏ, cho nên chờ khi về sau bà ta mất dạng, không tìm thấy đâu, ông cụ lập tức hoài nghi là bà ta tự mình chạy rồi. Giang Nguyên Đồng rút về suy nghĩ: "Nếu có người về tỉnh thành, hẳn là sẽ nghe được đến chỗ con, đến lúc đó con nói với ông, có lẽ còn có thể gặp được mấy người bạn già một lần."
— Từ chuyện kia xảy ra, bà cháu Uông Nhu có một đoạn thời gian dài không ra khỏi cửa, nhưng việc này đã truyền ra ngoài. Hai bà cháu bọn họ mất mặt nặng, cũng làm không ít người nói thầm về phẩm hạnh của bà ta, cái này làm bà ta rất bị động – Cứ như đang nói thẳng rằng bà ta giao hảo với bọn họ chính là vì chỗ tốt rất trắng trợn ấy. Tuy rằng trên thực tế đúng là vậy thật, cơ mà thế giới của người trưởng thành luôn phải khoác một tấm da mặt mới có thể sống càng tốt hơn mà, nhưng giờ tấm da mặt này lại bị vạch trần một góc, bà ta cần thêm thời gian để làm nhạt chuyện này. Thời gian chỉ chớp mắt liền tới cuối năm 1979, nhà của Giang Cảnh Đằng đã xây dựng xong, xây giống như một số biệt thự nông thôn ở hiện đại ấy. Có sân vườn rộng rãi, nhà cửa rộng lớn, rất là phóng khoáng. Để cho nhà được thông gió một đoạn thời gian rồi, Giang Cảnh Đằng đón ông bà nội sang bên này ở một đoạn thời gian, tiệc mừng thọ cho ông cụ năm nay sẽ làm ở bên này. Nếu ở quê mình mở tiệc mừng thọ thì sẽ có những người khác tới, vì cháu gái và cháu rể tới là hơi bị nhiều luôn, ông cụ không muốn quá ầm ĩ, nên đi tới bên này mừng thọ thì sẽ khác, ở đây ít người hơn. Hơn nữa là con cháu nhà mình tự xuống bếp, mọi người cùng động thủ, náo nhiệt. Giang Cảnh Du nói mình có nhờ người chuẩn bị một chút hải sản, nhưng trên thực tế chính là hải sản mà cô qua tay mấy lần cầm ra, dùng đá bảo quản đông lạnh, lúc ấy ra vẫn còn sống. Nhìn con cua kích cỡ lớn bằng cái chậu rửa mặt kia, nó múa may cái kìm lớn của chính mình, làm Giang Mạn Mạn sợ hãi mà đu trên người mẹ mình không muốn xuống dưới. Cô bé cảm thấy con cua lớn này thật đáng sợ. Chẳng qua cô bé con vừa sợ hãi, vừa trộm đu trên người mẹ nhìn xuống. Muốn bé đi ra ngoài còn không chịu kìa. Người một nhà đều vây quanh ở đây. Cả đám nhà bọn họ ở chỗ này, chỉ có Giang Nguyên Đồng và Trương Lưu Vân từng đi biển, nhưng mà có từng đi biển cũng chưa từng thấy con cua nào lớn vậy nha. Cặp song sinh vây quanh nhìn cua, rất vui vẻ, miệng mồm cũng chưa từng ngừng nghỉ: "Mẹ ơi, đây là cua gì vậy mẹ?" "Thật lớn nha." "Nhìn hoa văn trên người nó kìa." "Mẹ ơi, nó động đậy!" "Con cua lớn như vậy, nếu như bị nó kẹp ngón tay rồi, chắc là mình sẽ bị nó kẹp rớt thịt ha?" Giang Cảnh Đằng cũng rất tò mò: "Chị ơi, mấy thứ này sao mà chị mua về được vậy?" Trừ bỏ cua, Giang Cảnh Du còn chuẩn bị một chút sò hến có thể sống được lâu. Giang Cảnh Du: "Nhân mạch của bạn chị, dùng một ân tình của chị." Người bạn này chính là cô khi đã hóa trang, cô cố ý đến chợ đen ra tay bán một chút hải sản khác ở vài chỗ, vậy thì sẽ không quá hút mắt.
Giang Cảnh Du mời ông nội đến thủ đô: "Chờ năm sau tiết trời ấm áp lên rồi, ông nội, ông có muốn đến thủ đô xem kéo cờ không? Còn có bà nội và ba mẹ đi cùng nữa." Giang Cảnh Đằng chỉ chỉ chính mình, "Vậy em thì sao?" Giang Cảnh Du: "Chị là đi công tác, sau đó nghỉ phép, em thì thôi đi." Cô đi công tác cũng thôi đi, ba mẹ và người nhà cùng đi, vậy không liên quan đến cô. Nhưng mà nếu cả em trai cô cũng đi công tác lúc này, vậy thì quá là chói mắt. "Chị không ở đây, em cũng phải trông chừng kỹ giúp chị." Giang Cảnh Đằng thất vọng thở dài một hơi. "Anh rể cũng đi cùng ạ?" Cố Hướng Hằng: "Đúng vậy." Giang Cảnh Đằng: "......" Càng hâm mộ. Giang Cảnh Du thấy được khuôn mặt có chút tâm động kia của Giang Nguyên đồng, lại mở miệng tăng giá cả: "Lúc về còn có thể đi sang bên cô hai, không phải cô vẫn luôn muốn để ông nội qua đó ở một đoạn thời gian sao?" Giang Cảnh Đằng: "Quá đáng nha, đều không dẫn em theo?" Giang Cảnh Du: "Em thì có thể đi vào lần tới, hiện tại đã khác trước kia rồi, có rất nhiều cơ hội để đi. Ba mẹ, ba mẹ cũng chưa từng đi đến Hải thành, lúc này cũng đi xem đi, bên kia cũng là bờ biển, ba mẹ có thể chơi thật đã." Giang Minh Trí và Diệp Hồng Tú liếc nhau, đều thấy được sự động lòng của mình, chỉ là: "Nếu mà ba mẹ đi ra chơi, việc trong nhà để lâu vậy làm sao đây?" Gia cầm nhà mình nuôi, rồi những rau củ mình trồng đó, làm sao đây? Không làm việc cũng còn dễ nói, làm cho xong trước, không cần công điểm mấy hôm ấy là được, nhưng mà việc nhà thì không ai có thể thay thế được. Giang Cảnh Du: "Mẹ, mẹ còn lo lắng không có ai hỗ trợ sao? Quay đầu lại nói với cậu nhỏ con một tiếng, nói lúc về mang theo quà cho cậu, cậu chắc chắn sẽ hỗ trợ, còn xử lý thỏa đáng cho mẹ." Diệp Hồng Tú: "......" Vô pháp phản bác. Thằng em trai của bà sẽ còn sướng rơn ấy chứ. Nói vậy, thật đúng là được? Đi ra ngoài một chút, ngắm nhìn thế giới bên ngoài một chút. Giang Cảnh Du lại nói: "Sau này chờ thêm mấy năm nữa, chúng ta còn có thể xuất ngoại đi dạo. Ông nội, bà nội, ông bà phải giữ sức khỏe cho tốt đó, không muốn ra nước ngoài xem thử ánh trắng bên họ có tròn hay không sao?" Có muốn đi không? Vậy vẫn là muốn đi. Giang Nguyên Đồng bẻ ngón tay mà tính, nếu mà ông cụ có thể sống đến 80 tuổi, vậy vẫn còn mười mấy năm đó. Nếu mà ông cụ lại may mắn hơn chút, có thể sống đến 90 tuổi, vậy là còn có 20 năm. Thời gian dài như vậy, có thể tiêu dao cho đã. Chẳng qua...... Ông cụ có chút lo lắng: "Bây giờ chính sách là thế này, nhưng không biết sau này có lại thay đổi cái gì nữa không kìa." "Hẳn là sẽ không." Giang Cảnh Du ngoài miệng nói là hẳn là, nhưng trên mặt lại rất khẳng định: "Chỗ chúng ta giờ cũng đã có người tóc vàng mắt xanh tới đây du lịch rồi, chúng ta cũng có thể đi ra nước ngoài, trường của thằng út còn có học sinh du học đó ông." Giang Nguyên Đồng gật đầu: "Vậy thì được, quay đầu lại đi thủ đô, sau đó lại đi Hải Thành." Ông cụ do dự một chút, lại nói: "Chờ thêm mấy năm nữa, nếu mà sức khỏe của ông vẫn còn tốt, liền đi thăm em họ của con đi." Trịnh Nhạc Anh chung quy vẫn là không thi đậu đại học, nhưng mà vợ chồng ở riêng hai xứ không phải biện pháp hay, nên trước đó không lâu mới vừa dọn qua bên kia, nói là đã thuê một căn nhà bên đó. Cô em họ còn chưa có tìm được công việc chính thức, liền ăn tiền tiết kiệm, còn nhận một chút việc đơn lẻ về nhà làm. Giang Nguyên Đồng lo lắng cho cháu ngoại lắm. "Được, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi." Sinh nhật của ông cụ, mọi người ai cũng có tặng quà, có người tặng lá trà, có người tặng quần áo. Quà Giang Cảnh Du tặng chính là một bộ 12 con giáp, đây là đồ cổ, được nhà chủ cũ bảo tồn rất tốt, đều đã được xoa cho bóng loáng, nhìn ra được chúng rất được yêu quý. Một bộ 12 con giáp này được làm từ gỗ tử đàn, điêu khắc rất sống động. Sau khi thấy được, không chỉ có mỗi Giang Nguyên Đồng nhìn mà thấy thích trong lòng, ngay cả Giang Minh Trí và Giang Cảnh Đằng đều như nhau. Cả ba thế hệ cầm chúng nói không ngừng nghỉ. Nói cái này chạm trổ, cái kia khắc ra dấu vết gì, rồi cái này là một bút vẽ rồng điểm mắt gì ấy...... Chỉ có chính bọn họ mới biết được một bộ 12 con giáp này đáng quý. Qua sinh nhật rồi, cách lúc ăn tết cũng không xa nữa, vào ngay lúc này, Triệu Kiến Quân bắt đầu dọn dẹp tay nải, chuẩn bị về nhà. Người của ký túc xá của anh chàng đều phải lưu lại, bởi trước đó khi bọn họ đến phiên đã về nhà rồi, mà đội trưởng của bọn họ đã nhường cơ hội trước đó cho bọn họ. Ai nấy đều đang dặn dò: "Đội trưởng, lúc về anh ngàn vạn phải nhớ mang theo chút đồ ăn về nhà." "Ví dụ như là sốt với tương ăn với cơm mà thím anh làm." Đồ ăn ở chỗ này rất có hạn, chẳng đường sống để đi bắt bẻ, lúc này nếu có một bình tương trộn cơm ngon lành, quét hoặc chấm với màn thầu là có thể ăn rất ngon. Triệu Kiến Quân nhìn bọn họ, lắc đầu: "Một lũ tham ăn." "Đúng rồi, bọn em là đồ tham ăn, đội trưởng anh ngàn vạn phải nhớ rõ nha." "Tôi sẽ nhớ rõ." Tương ăn với cơm tự anh ấy cũng biết làm, tuy rằng nếu so với thím tự tay làm còn kém chút hương vị, nhưng cũng rất là ngon. Ngẩng đầu lên, nhìn về phía nhà mình, anh ấy rốt cuộc có thể về nhà rồi! Đã hơn 1 năm không gặp, không biết mọi người bây giờ có thay đổi gì lớn không nhỉ? Anh chàng về đến nhà, nhìn người khác thì thấy biến hóa không lớn, nhưng người khác nhìn anh chàng thì đúng thật là thấy biến hóa không nhỏ. Cố Hướng Hằng còn thấy được miệng vết thương đã khép lại trên người anh chàng nữa. Anh chàng bị thương. Lại chẳng hề nói với gia đình một chữ. Cố Hướng Hằng vỗ vỗ bả vai đã trở nên dày rộng của anh chàng: "Hối hận không?" Quân nhân, không chỉ đại biểu cho vinh quang, còn đại biểu cho trách nhiệm và nguy hiểm. Triệu Kiến Quân trịnh trọng lắc đầu: "Chú, con không hối hận!" Đây là mục tiêu của anh chàng, anh chàng thấy rất vui vẻ. Nếu thật sự có một ngày đó, anh chàng cũng sẽ không hối hận.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]