Chương trước
Chương sau
Cố Hi nhìn thấy cái bà thím hai này thì ôm chặt Ninh Ninh vào lòng.
Ninh Ninh nhận ra cái người này, bé càng chôn sâu trong lòng chị Hi Hi hơn nữa.
Bé không thích cái dì này, tuy rằng bé không phải quá hiểu giữa bọn họ là cái quan hệ phức tạp thế nào, nhưng cũng biết người này tồn tại làm mẹ không vui, mẹ không thích dì ta.
Hơn nữa cái bà dì này vào lúc không có người khác sẽ nhằm vào bé và mẹ mà lộ ra ánh mắt làm bé không thoải mái lắm, mà cố tình là khi có người ngoài, dì ta lại thay đổi một cái bộ dáng khác.
Dì ta có hai khuôn mặt, đúng là một người đáng sợ.
So với cô bé Trần Thiên Ninh còn nhỏ, cô chị Trần Thiên Tình của bé không thích cái người này là thể hiện rõ ở trên mặt.
Cô nàng rất là muốn nói trắng ra rằng, 'Nhà tôi không chào đón bà.'
Chỉ là nếu nói thẳng như thế, sẽ bị người khác bảo là không lễ phép, mẹ cũng sẽ không vui.
Cô nàng đành nhịn.
Ở trong mắt Trần Thiên Tình, người phụ nữ này đã cướp đi ba của cô nàng, chia rẽ gia đình của cô nàng, nên cô nàng không hề có hảo cảm với bà ta, và cô nàng cũng không sinh ra chút hữu ái nào với cậu em trai cùng cha khác mẹ này.
Lúc ba cô nàng có được đứa bé này ấy, ổng mừng lắm, mừng đến nỗi khi gặp được cô nàng ở trên phố còn huơ chân múa tay, ba bảo rằng, ông ta rốt cuộc đã có con trai rồi.
Vậy thì anh trai cô nàng tính là cái gì? Cô nàng và em gái lại là cái gì?
Cô nàng không thích ba như vậy, càng không thích người phụ nữ ông ta cưới sau và đứa em trai này.
Cô nàng rất muốn không bao giờ gặp lại, chỉ tiếc là bọn họ đều ở trong cái thành phố huyện này, mà huyện thành chỉ lớn có nhiêu đó, muốn hoàn toàn không gặp mặt, không quá có khả năng à.
Hơn nữa mấy người kia còn sẽ tự chủ động tới cửa, giống như lúc này, Vương Tiểu Thúy dẫn theo con trai mụ ta tới đây vậy.
Thật là quá dối trá, rõ ràng bà ta cũng không hề thích bọn họ, lại cố tình bày ra cái vẻ mặt hiền lành như thế trước mặt hai người em họ của cô nàng*.
*: theo rất nhiều truyện mà mình đọc, các quan hệ anh chị em họ ở bên Trung được tính khác bên mình một chút, ví dụ như bên mình thì mình lớn tuổi hơn con trai của bác hai, nhưng ba mình là em của bác nên mình vẫn phải gọi người đó là anh. Nhưng bên Trung lại khác, họ tính theo kiểu nếu trong cùng thế hệ, ai sinh ra trước thì người đó là anh là chị, ví dụ như bác ba cưới vợ sinh con trước, bác hai do vài nguyên nhân cưới sau hoặc có con muộn hơn, thì con của bác hai phải gọi con của bác ba là anh/chị, chừng nào khác thế hệ thì họ mới tính khác, ví dụ như bà ngoại sinh con gái cả và con gái út cách tuổi khá xa, con gái cả sinh con lớn tuổi hơn cả em gái, thì con vẫn phải gọi cô bé nhỏ tuổi hơn đó là dì, cái này thì giống bên mình nè. (Thiệt sự mình rất không thích phải gọi người nhỏ hơn mình là anh là chị, nên lúc không có người lớn chỉ gọi thẳng tên, nên mình sẽ không sửa cách xưng hô trong này cho giống bên mình, bởi vì ngoài đời không sửa được, nên mình muốn để trong này như cũ cho nó thoải mái.)

Riêng về dưới bà ta cũng không dám để con trai của mình ở chung với anh em bọn họ, lo lắng bọn họ sẽ bắt nạt nó. Giờ thì nghe chút coi nè, nói là con trai bà ta muốn chơi với bọn họ đó.
Ha ha, lúc này lại không lo lắng bọn họ bắt nạt thằng nhỏ.
Cố Gia Bảo cũng không biết lắm về tâm tư của mọi người đến vậy, cậu nhóc mới 2 tuổi thôi, dưới sự thúc giục của mẹ mình, nhóc nhìn về phía anh trai lớn trước mặt.
Bước ra bước chân nho nhỏ, thử thăm dò hỏi: "Anh trai?"
Bị cậu nhóc kêu, Cố Thịnh thấy tâm tình phức tạp. Em bé nho nhỏ đúng là đang lúc đáng yêu nhất, trắng trẻo mập mạp, có thể nhìn ra được đứa nhỏ này được nuôi rất kỹ, quần áo mặc trên người cũng sạch sẽ, từ điểm này có thể thấy được sự cẩn thận của cha mẹ đứa nhỏ.
Cố Thịnh ngồi xổm người xuống: "Gia Bảo, còn nhớ anh không?"
Đồng tử của em bé vừa to vừa tròn, thoạt nhìn có vài phần mê mang, mà như vậy lại càng đáng yêu.
Nếu như là quan hệ bình thường, cậu chàng sẽ trực tiếp đưa tay bế lên.
Hiện tại thì không được.
Cậu chàng có từng hỏi ba mẹ là vì sao nhà bọn họ và nhà chú hai lại không thân cận, ba nói là bởi vì chú hai đã phạm vào vài cái sai lầm, hai nhà bọn họ trên thực tế đã phân rõ giới hạn, về phần nguyên do cụ thể, phải đợi khi hai anh em bọn họ lớn hơn một chút mới nói với bọn họ được.
Chú hai và thím hai hiện tại đều phạm sai lầm, thím hai trước và ba anh em anh họ đều là người bị hại.
Tuy rằng đứa bé trước mắt này vô tội, nhưng mà cậu chàng không thể biểu đạt thân cận với cậu nhóc, bởi vậy là không công bằng với thím hai trước, còn cả anh em anh họ nữa.
Cậu chàng càng có cảm tình với nhà họ Trần hơn, cho nên cậu chàng đứng về phía bọn họ.
"Đương nhiên nhớ rõ, đây là anh trai." Vương Tiểu Thúy vội vội vàng vàng trả lời, mặt cười thành một đóa hoa: "Gia Bảo thích con lắm đó."
Cố Thịnh lễ phép cong môi: "Vậy xem ra trí nhớ của em rất tốt, thường thì em bé tuổi này sẽ không nhớ được nhiều người đến vậy."
Câu nói đó làm cho Vương Tiểu Thúy ngượng ngập, bởi con trai cô ta thật đúng là không nhớ rõ, nhưng cô ta sẽ không từ bỏ vậy đâu: "Trí nhớ em nó tốt, nó cũng cực kỳ thích con, mới nhớ thật rõ như vậy, con dẫn em con chơi một chốc đi."
Hôm nay là chủ nhật, Trần Oánh và Trần Thiên Hữu đều ở nhà, nghe thấy tiếng liền đi ra.
Trần Oánh vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thúy là sắc mặt lập tức khó coi ngay.
Con ả này quá là da mặt dày, rõ ràng khi trước đã làm ra chuyện gièm pha như thế, giờ lại còn dám vác mặt tới xuất hiện trước mặt cô ấy. Không hổ là cái loại người có thể làm ra cái chuyện đó, chính là không biết xấu hổ.
Nghĩ đến đó, Trần Oánh lạnh mặt: "Mày tới đây làm cái gì? Chỗ tao không chào đón mày."
Vương Tiểu Thúy mới nãy chỉ thấy trong sân có con nít, còn tưởng rằng là chị ta không ở, chẳng qua cô ta cũng không sợ: "Ôi nghe xem chị nói kìa, chúng ta chính là người một nhà, có câu nói thế nào ấy nhỉ? Là máu mủ tình thâm, Gia Bảo và các anh em của nó đều là huyết thống chí thân, về sau có gặp phải chuyện gì, không phải vẫn là các anh chị em giúp đỡ cho nhau? Đương nhiên phải chung đụng nhiều mới được."

Lúc nói những câu đó, mắt ả ta nhìn thoáng qua căn nhà trước mắt này.
Đối với nhà cửa, Vương Tiểu Thúy thật sự là hâm mộ đến đỏ cả mắt, căn nhà tốt đến vậy chính là viết tên anh trai cùng cha khác mẹ của con trai cô ta, còn chưa có thành niên đã có được căn nhà thuộc về chính nó!
Biết bao nhiêu người đã đến trung niên cũng không có được mảnh ngói che thân kìa, mà nó còn nhỏ tuổi đã có được.
So sánh với nhà cô ta phải tiêu tiền mỗi tháng để thuê căn nhà nhỏ, cô ta liền không khắc chế được sự ghen ghét trong lòng.
Dựa vào cái gì mà thằng nhóc này có, con trai của mình lại không có?
Cho dù tặng cho con trai của cô ta chỉ nhỏ bằng một nửa diện tích căn nhà này, cô ta cũng có thể chấp nhận!
Có cái ổ nhỏ của riêng mình sẽ không cần tốn tiền đi thuê nhà của người khác nữa.
Cố lão đại có thể giúp đỡ bọn họ đó, đáng tiếc chính là vợ chồng cô ta bởi vì khi trước đến với nhau không quá sáng sủa, việc này làm cho Cố lão đại tức giận, bây giờ trên cơ bản đã không còn lui tới.
Nhưng cô ta không cho rằng tình trạng này có thể mãi duy trì được, nhà họ Cố chỉ có hai anh em trai, nhiều lắm là lãnh đạm mấy năm rồi sẽ qua, đến lúc đó, chính là lúc cô ta được phong cảnh.
Dù cho, lỡ mà Cố lão đại là cái thứ cứng đầu, vẫn cứ nghẹn cục tức đó, không hòa hảo với em trai mình, Vương Tiểu Thúy cảm thấy cũng còn được.
Cuộc sống hiện tại mà so với cuộc sống trước kia của cô ta phải nói là tốt hơn quá nhiều, cô ta không cần vất vả gánh lên một gia đình, không cần vì có hai đứa con gái mà tối đến phải lo lắng đề phòng, có người đi ngang qua liền thấy tim như trèo lên tận cổ. Khi đó không có ai giúp cô ta, mặc kệ là nhà chồng cũ hay là nhà mẹ đẻ, đều không giúp cô ta, cô ta chỉ là muốn sống sót đã rất không dễ dàng.
Hiện tại cô ta có chồng, chồng cô ta có một phần công việc chính thức, cô ta còn có đứa con trai của chính mình, buổi tối có thể an tâm ngủ ngon.
Có vài thứ trả giá là đáng giá.
Chẳng qua nói thì nói vậy, quan hệ của lứa cô ta thì thôi bỏ được rồi, bởi không cách nào cưỡng cầu, nhưng đời tiếp theo nhất định phải hâm nóng quan hệ lên.
Nghĩ đến đó, cô ta bế con trai mình lên, nhét vào trong lòng Cố Thịnh: "Con bế em con một cái đi, em nó thích con đó."
Cố Thịnh luống cuống tay chân một chận.
Đột nhiên buông tay để đứa nhỏ té ngã thì làm sao? Mà không buông tay cũng không được nha.
Thất sách, vừa nãy cậu chàng không nên đi đến gần như vậy.
Lúc Giang Cảnh Du tới chính là nhìn thấy cảnh như thế đấy.
Nhìn thấy Vương Tiểu Thúy, Giang Cảnh Du nhăn mày lại: "Sao mà cô lại ở đây?"
Nhìn thấy cô, biểu cảm Vương Tiểu Thúy biến đổi: "Chị, chị dâu cả, chị đã đến rồi."
Cái biểu cảm kia của cô ta không giống như là nhìn thấy một cái đùi vàng muốn tới ôm, mà như là nhìn thấy mãnh thú đáng sợ gì ấy.

Thái độ của cô ta như thế cũng là có lý do: Cái hồi mà cô ta còn có bầu con trai đó, cô ta cũng từng nghĩ đến chuyện ỷ vào cái bụng mưu đồ chút chỗ tốt, ví dụ như là tìm được việc bên chỗ chị dâu cả, hoặc là tìm việc bên chỗ chồng, cô ta đều làm được hết. Nhưng kết quả chính là cô ta thành cái vai hề, mấy màn biểu diễn kia đối phương đều chỉ như là xem diễn xiếc ảo thuật ấy, hoàn toàn không có ăn cái chiêu đó của cô ta. Thế còn chưa xong nhé, dây dưa nhiều rồi, chị dâu cả không kiên nhẫn, sau đó đã triển lãm cho cô ta thấy kết cục của một cục đá ven đường – Bị bóp nát thành khối vụn.
Cô ta chỉ là thể xác xương thịt, hoàn toàn không có cứng như cục đá kia được, cô ta có thể không sợ sao?
Về phương diện này, Vương Tiểu Thúy bội phục Cố lão đại, bội phục vô cùng! Anh ta sẽ không sợ mình bị vợ bóp một phát gãy xương sao?
Hơn nữa bằng thân phận địa vị của anh ta, anh ta muốn tìm người như thế nào không dễ chứ? Cố tình lại tìm một cô vợ lợi hại như vậy, ở trong nhà chắc chắn là phu cương không nổi.
Vương Tiểu Thúy từng nghĩ liệu có phải anh chồng tìm cô vợ như thế là nhìn trúng năng lực của chị ta hay không, sau đó cô ta mới biết được mình đã hiểu lầm rồi – Cô ta lớn đến bây giờ chưa từng thấy người đàn ông nào giặt quần áo cho vợ, cũng chưa từng thấy người đàn ông nào sẽ xuống bếp giúp đỡ vợ, đấy là cuộc sống mà cô ta có mơ cũng không dám mơ.
Nếu khi đó không phải là cô ta chưa từ bỏ ý định dây dưa, cô ta cũng sẽ không nhìn thấy được cảnh đó.
Sự khác biệt giữa người với người, cũng quá là lớn.
Ví dụ như chồng cô ta thích con trai đến vậy đấy, nhưng lúc con trai đi ị, anh ta cũng sẽ không tự mình xử lý thay.
Cô ta bế con trai lên, cúi đầu: "Gia Bảo muốn chơi với anh chị, nên em liền dẫn nó tới đây."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Cảnh Du, giọng cô ta càng ngày càng nhỏ.
Đối mặt với người biết rõ chi tiết của cô ta, hơn nữa nếu mà thật sự muốn làm gì đó là có thể làm liền để cô ta có khổ nói không nên lời này, cô ta không dám tiếp tục da mặt dày mà ở lại chỗ này nữa, nên sau khi nói lung tung vài câu, cô ta bế con lên rời đi.
Thấy cô ta đi rồi, Giang Cảnh Du nhìn về phía cặp song sinh: "Hai đứa đã chơi cả ngày rồi, về nhà nào. A Oánh, bọn chị về đây."
Trần Oánh cảm kích cười với cô: "Dạ, hẹn gặp lại."
Trên đường về, cặp song sinh khó hiểu: "Mẹ ơi, bây giờ còn không thể nói cho tụi con sao?"
Giang Cảnh Du: "Hai đứa muốn biết cái gì?"
Cố Thịnh: "Chính là thím hai, thím ấy và chú hai đã phạm vào sai lầm gì vậy?"
Thời này thật sự rất ít người ly hôn, ở bên cạnh bọn họ, đây là trường hợp duy nhất.
Hai đứa nhỏ không ít lần nghe người khác nhắc đến chuyện này, ở trong miệng mấy người kia, chú hai và thím hai trước ly hôn là về tình cảm có thể tha thứ, nói là chú hai là ở rể, rất nhiều gia đình ở rể cũng không cách nào viên mãn được, hiện tại thật sự tan vỡ, chỉ là lại lần nữa nói rõ một việc, đó chính là đừng có ở rể, phải có một đứa con trai, có con trai rồi là không cần con gái kén rể.

Cố Thịnh lại không cảm thấy đó nguyên nhân thực tế, bởi đến bây giờ thím hai mới cũng chưa từng được bước đến cổng lớn nhà bọn họ.
Chú hai cũng không giận chuyện đó, ba cậu chàng không chào đón, chú hai cũng thỏa mãn, bộ dáng như có con trai vạn sự đủ đầy ấy.
Thím hai trước ly hôn, chịu đựng đủ lời đồn vớ vẩn cũng không hối hận, trừ bỏ khi thím hai mới nhận chức xuất hiện sẽ tức giận, còn lại cuộc sống của thím hai trước rất nhàn nhã tự tại.
Lần trước thím hai trước còn từng dẫn em Ninh Ninh đi xem điện ảnh, đi ngắm hoa đào, rất là nhàn hạ thoải mái đó. Cậu chàng nghe bà nội Ninh Ninh nói là trước kia thím ấy cũng chưa từng có nhiều hứng thú đến vậy.
Người lớn thật là phức tạp, không hiểu nổi bọn họ suy nghĩ cái gì.
Cố Thịnh và Cố Hi đều cảm thấy mình thông minh, mỗi lần thi cử đều hạng nhất hạng nhì, nhưng mà ở điểm này bọn họ có nghĩ cũng nghĩ không rõ.
Giang Cảnh Du không muốn nói, hai đứa con cô vẫn là hơi nhỏ chút: "Chờ khi hai đứa trưởng thành rồi sẽ nói cho hai đứa."
Cặp song sinh: "......"
Lại là cái lý do thoái thác này!
*
Từ khi phân xưởng số 2 được xây dựng lên, Giang Cảnh Du liền phải chạy hai đầu từ thôn Thượng Trang đến tỉnh thành.
Xưởng trưởng của phân xưởng số 2 do nguyên phó xưởng trưởng đảm nhiệm, em trai của cô như nguyện được thành phó xưởng trưởng.
Về phần phó xưởng trưởng bên thôn Thượng Trang này, bên trên cho một vị nhảy dù xuống đây.
Nhưng người mới này lại giống như người cũ vậy, đều không có ý đoạt quyền.
Nếu mà thật sự là người có tính cách như thế, sẽ không được điều nhiệm lại đây dễ dàng như vậy.
Với thời cơ để phát triển thật tốt trước mắt này, Giang Cảnh Du không có muốn tốn nhiều thời giờ với việc tranh quyền với người khác, bởi chả có ý nghĩa gì.
Chờ khi bánh kem được làm to làm lớn, mọi người cùng nhau chia sẻ bánh kem không tốt hơn à?
Vậy nên cho tới bây giờ, về phương diện ấy bọn họ đều thuận lợi.
Làm người sáng lập một tay dẫn dắt cái xưởng này từ không thành có, hơn nữa còn có người trong huyện, trong thành phố hộ giá hộ tống, xưởng thực phẩm Hảo Vị đều vẫn luôn bảo trì sự thuần túy này – Chỉ một lòng xem sản xuất, làm to làm lớn là mục tiêu.
Ở tỉnh này, nếu mà cô không kịp trở về thì sẽ ở lại ký túc xá chỗ này một đoạn thời gian ngắn.
Giang Cảnh Đằng cũng dọn tới ký túc xá xưởng rồi, nơi này cách chỗ làm gần, hơn nữa còn là nhà lầu, vào ở cũng thoải mái hơn sân vườn nhà nông.
Thiết kế của những căn nhà này, bởi vì Giang Cảnh Du là người tới từ hiện đại, nên đều được xây dựng rất tiện nghi, trong ký túc xá có nhà vệ sinh và vòi nước luôn.

Phí tổn xây dựng đúng là hơi cao chút, nhưng mọi người đều ở thấy thoải mái, vậy là đáng giá rồi, bút phí tổn này không được bao lâu là kiếm về lại được ngay.
Ký túc xá của Giang Cảnh Đằng ở ngay sát vách chị gái, nên đi xuyến môn rất thuận tiện.
Hôm nay Giang Cảnh Du xử lý văn kiện xong xuôi, tan tầm trở về, Giang Cảnh Đằng liền tới đây: "Chị ơi, năm nay ông nội mình 69 tuổi rồi, đây là đại thọ đó, chị có kế hoạch gì không?"
Các cụ già ăn sinh nhật, mừng chín không mừng mười*, hơn nữa lại là 70 tuổi nữa, cũng không biết ông nội còn có thể thọ được bao nhiêu năm, Giang Cảnh Đằng muốn cho ông nội một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt.
*: câu này có nghĩa là họ sẽ không mừng sinh nhật tuổi tròn chục cho các cụ, mà chỉ mừng các tuổi x9 thôi, ví dụ như đại thọ 60 sẽ không tổ chức năm cụ đó 60 tuổi mà là tổ chức vào năm cụ 59 tuổi, đại thọ 70 sẽ không tổ chức năm 70 tuổi mà là 69 tuổi.
Muốn nói đến, ông nội của bọn họ khi còn nhỏ chính là lớn lên ở bên tỉnh thành này nè, chẳng qua sau này loạn thế, sản nghiệp gia đình bị người ta cướp đi thất thất bát bát, sản nghiệp dư lại cũng xử lý rồi về nguyên quán.
Tổ nghiệp bị cướp đi kia sau nhiều lần qua tay đã hoàn toàn khác với bộ dáng cũ, sau khi kiến quốc nhà của bọn họ ở đây cũng bị phân cho vài hộ khác, nơi vốn dĩ là hoa viên cũng bị hủy đi, thành kho hàng của đơn vị nào đó rồi.
Muốn lấy về lại căn nhà kia, Giang Cảnh Đằng tự cảm thấy là không có khả năng, cho nên anh chàng liền nghĩ mình sẽ xây căn nhà mới.
Vậy là cũng có thể ở bên này một đoạn thời gian.
Giang Cảnh Du nghe thấy em trai hỏi như thế là biết ngay anh ấy có ý tưởng rồi.
Hiện tại là giữa năm, sinh nhật của ông nội là vào cuối năm, còn nửa năm nữa.
"Em nghĩ như thế nào?"
Giang Cảnh Đằng liền nói ý tưởng của mình ra: "Chủ của cái sân vườn nhà nông mà em từng thuê kia muốn bán nhà, hỏi em có mua hay không, em nghĩ nếu mà mua về trùng kiến, vậy thì khi ông nội còn muốn về lại mảnh cố thổ này sinh hoạt sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Từ giờ đến sinh nhật ông nội còn có nửa năm, cũng đủ cho anh ấy xây xong trước khi tổ chức sinh nhật, cái này là còn tính luôn phần để thông gió lại vào ở ấy.
Tuy rằng sau này có thể được chia nhà, nhưng mà căn nhà được chia ấy nếu muốn đón ông bà nội và ba mẹ tới ở thì quá là chật chội.
Hơn nữa Giang Cảnh Đằng cũng là nhìn trúng một mảnh này nhân khí càng ngày càng vượng, cảm thấy có căn nhà ở đây không có chỗ hỏng.
Tuy nói là để trường trú, nhưng ba mẹ chắc chắn vẫn là càng thích thôn Thượng Trang hơn.
Giang Cảnh Du gật đầu, tỏ vẻ tán thành: "Bao nhiêu tiền?"
Giang Cảnh Đằng: "Ra giá 500, nếu chém giá chắc có thể chém xuống 450."
Cái sân vườn kia là ở dưới nông thôn, cũng chính là cái sân ấy lớn, hơn nữa có một bộ phận từng xây mới, cho nên mới đắt hơn chút, bằng không thì 300 cũng được rồi.

Giang Cảnh Du: "Muốn mua có thể mua, nhưng mà phải xử lý kỹ thủ tục, sang bên cán bộ thôn chỗ đó làm chứng minh đàng hoàng, chứng minh quyền tài sản rõ ràng vào."
Đất nền dưới nông thôn không phải hộ khẩu bản địa thì sẽ có rất nhiều hạn chế, nhưng có thể sử dụng vài thập niên cũng đáng.
Sau này mình không dùng được, vậy thì cho thuê, không cần quá lâu là có thể kiếm tiền về lại được.
Giang Cảnh Đằng cười: "Nếu là cái đó thì người kia nói không thành vấn đề, anh ta không phải hộ đầu tiên trong thôn bán nhà. Chị à, chị cũng cảm thấy có thể mua đúng chứ?"
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, cân nhắc một đoạn thời gian rồi phải không?"
Giang Cảnh Đằng nhếch môi, hình tượng ổn trọng trước mặt người ngoài như một đi không trở lại: "Ừ, lúc chủ nhà nói với em là đã nghĩ rồi, càng nghĩ càng cảm thấy được, nên tới tìm chị thương lượng thử xem, xem có phải là em xúc động hay không."
Rất mau, Giang Cảnh Đằng liền tính toán, tiền lương mỗi tháng của anh ấy đều rất khả quan, nhà cũng không có tiêu dùng gì quá lớn, một tháng trên cơ bản có thể tồn trữ được từ 1/3 đến 1/2 tiền lương, vậy là được mấy chục đồng tiền, vậy lấy tiền tiết kiệm 1 năm ra là đủ rồi. Về phương diện tiền bạc này anh ấy vẫn là khá nhẹ nhàng, chỉ là mua nhà là chuyện lớn, dù cho anh ấy đã tính toán gần hết rồi, nhưng cũng lo lắng liệu có tình huống gì không thỏa đáng hay không.
Hiện tại đã ổn, anh ấy bắt đầu tính toán số tiền chi ra sau đó.
Nhà đập đi xây lại, tiền trên tay anh tuy không đủ để xây ra căn nhà xa hoa xinh đẹp cỡ nào, nhưng nhà lầu bình thường cũng đủ rồi, đến lúc đó lại quy hoạch ra một khu vườn, theo ý thích của ông nội mà trồng một chút hoa hoa cỏ cỏ gì đó......
Thương lượng xong xuôi rồi, Giang Cảnh Đằng liền hành động rất nhanh.
Giang Cảnh Du cũng có lòng muốn xây một căn nhà bên này, chẳng qua hiện tại còn chưa có gấp, trước mắt thì căn ký túc xá phân cho cô ở bên này đã đủ dùng rồi.
Đang lúc cậu của mình vội vàng làm thủ tục ấy, hai bạn nhỏ Cố Thịnh và Cố Hi cũng bận rộn, bởi cuối kỳ sắp tới rồi, phải nâng cao tinh thần cố gắng học tập.
Nhà hai bé có một cái truyền thống, chính là nếu thi được hạng nhất thì có thể chủ động đề ra một cái nguyện vọng, chỉ cần không khác người thì sẽ được ba mẹ thỏa mãn. Nếu chỉ là hạng nhì hạng ba thì cũng có khen thưởng, nhưng đó là ba mẹ xem tình huống mà khen thưởng hai bé, không phải tự hai bé chọn.
Nhìn thì nghĩ không khác mấy, nhưng thực tế lại khác rất nhiều, nên vì hạng nhất, hai anh em đều sẽ tập trung tinh thần trong khoảng thời gian cuối kỳ này.
Thành tích của hai anh em bọn họ ở trong lớp là số một số hai, có ý tứ gì nhỉ?
Chính là nếu có một người hạng nhất thì người dư lại cũng chỉ có thể là hạng nhì, trừ phi hai anh em bọn họ vừa lúc thi được điểm bằng nhau hết, cùng đứng hạng nhất, chứ không thì cũng chỉ có một người có thể giành được phần thưởng kia.

Cả hai anh em đều không muốn hạng nhì.
Nếu bọn họ được chia khác lớp thì hay rồi, mà cố tình bởi vì bọn họ là song sinh, nên luôn bị chia cùng lớp.
Nếu đã vậy, hết cách rồi, chỉ có thể tranh cái bảo tọa hạng nhất này thôi.
Hiện tại bọn họ đang học học kỳ 2 của lớp 5, chờ đến học kỳ tiếp theo bọn họ chính là học sinh lớp 6 (sơ nhất).
Muốn nói đến hai anh em mới 10 tuổi.
Mới 10 tuổi đã sắp sửa tốt nghiệp tiểu học rồi.
Đấy là bởi vì hai người họ đi học khá sớm.
Khi đó anh Kiến Quân, chị Kiến Đan và cậu út của bọn họ đều phải đi học, mà bọn họ lại thích nhất là đi theo sau mông ba người đó chơi đùa, nhìn thấy ba người kia đi học, bọn họ cũng nói muốn đi, và kết quả chính là đã tự mình chủ động vào cái lồng giam cực to tên trường học này.
Chỉ chớp mắt đã sắp sửa tốt nghiệp tiểu học.
Với điểm này, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng đều là khá Phật hệ, nếu mà thành tích theo không kịp, vậy lưu ban thôi.
Cái tuổi này của hai đứa bé là đi học sớm so với bạn cùng lứa tuổi, lưu ban sẽ thu nhỏ lại chênh lệch tuổi tác giữa bạn cùng lứa thôi, ví dụ hiện tại hai đứa nhỏ 10 tuổi, mà tình huống phổ biến của thôn bọn họ là con nít tới 8-9 tuổi mới bắt đầu đi học, ấy vậy mà hai đứa cũng đã sắp tốt nghiệp.
Cũng may mà hai đứa nhỏ được ăn ngon, lại thích chạy nhảy, nên sẽ không có vẻ thấp bé quá mức so với đám bạn học tuổi lớn hơn mình ở trong lớp, chứ không thì nếu không chơi chung với nhau được, không chừng chính hai đứa đã muốn lưu ban.
Hai đứa nhỏ đi vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du nhìn, thấy cũng không có gì cần bọn họ làm thêm.
Hai vợ chồng đại bộ phận thời gian buổi tối vẫn là ở nhà, nếu hai đứa nhỏ có nghi vấn gì đều có thể tìm bọn họ hỏi, chẳng qua bởi vì biết ba mẹ bận rộn, trước giờ hai đứa đều tự chăm sóc chính mình rất tốt, không cần ba mẹ đặc biệt làm gì cho mình.
Hai đứa nhỏ không thiếu bạn chơi cùng, học tập có vấn đề gì các thầy cô cũng sẽ rất vui lòng giải đáp cho bọn họ, ba mẹ không ở nhà cần có người lớn trông chừng thì chạy sang bên bà ngoại là xong, bởi nhà gần, giơ chân cái là tới.
Có đôi khi Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du cũng sẽ nói con nít thời này khá là dễ nuôi, bởi hoàn cảnh chung chính là bọn họ được nuôi thả.
Thời này không có nhiều khóa học bổ túc hay học thêm các sở thích đến vậy, nên hai vợ chồng họ cũng chỉ gãi gãi ở phương diện học tập này, dư lại thì xem hứng thú cá nhân của con.
Trong thôn chỉ có một trường tiểu học, thầy cô cơ bản đều tốt nghiệp cao trung, hơn nữa kinh nghiệm phong phú, còn có không ít người đa tài đa nghệ.
Ví dụ như lão hiệu trưởng có một tay chữ bút lông rất tốt, bác cả của Giang Cảnh Du cũng vậy.
Còn có chủ nhiệm thì biết kéo đàn nhị hồ, biết ca hát.

Còn có giáo viên biết thổi sáo nữa.
Hiện tại sở trường đặc biệt của hai anh em không phải là học chung với thầy cô, mà là học với ông cố ngoại của bọn họ.
Đều là thư pháp, Giang Nguyên Đồng làm một ông cụ cứ mỗi dịp tết mở chợ là liền muốn đi bán câu đối này, ông cụ luyện chữ nhiều năm đến thế, đương nhiên là rất có trình độ.
Chờ khi thành tích thi cuối kỳ của hai anh em ra rồi, Cố Thịnh: "......"
Cậu chàng nhíu mày.
Lúc này người đoạt được hạng nhất chính là Cố Hi, tổng điểm của Cố Thịnh ít hơn em gái 0.5 điểm. Cậu chàng yên lặng cất bài thi đi, thở dài một tiếng.
Phần viết văn cậu chàng viết sai một chữ, bị trừ mất 0.5 điểm, chứ nếu không thì lúc này hai anh em hẳn là phải cùng chung hạng nhất mới đúng.
Cậu chàng cũng không thể ngờ được mình sẽ phạm một cái sai lầm cấp thấp đến vậy, thế mà viết thiếu một cái chấm.
Nhìn thấy kết quả này, Cố Hi cười đến đặc biệt vui vẻ, cười ha ha bổ nhào vào trên người Giang Cảnh Du: "Mẹ ơi, con thi được hạng nhất nè! Nguyện vọng của con là được đi vườn bách thú một lần nữa, con muốn đi cưỡi ngựa!"
Nguyện vọng này cô bé đã nghĩ kỹ trước đó rồi.
Từ cái lần cả nhà bọn họ được đi dạo phố ở tỉnh thành 2 tháng trước đó, sau khi được tới vườn bách thú rồi quấn lấy ba mẹ đi vào cưỡi ngựa, cô bé đã nhớ mãi không quên.
Cố Thịnh nghe xong, trên mặt cũng nở nụ cười: "Đi cưỡi ngựa cũng khá tốt."
Nếu mà cậu chàng được hạng nhất, nguyện vọng của cậu là đi công viên giải trí, nhưng giờ đi vườn bách thú cũng được.
Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng liếc nhau, Cố Hướng Hằng gật đầu: "Được đó, ngày kia là ngày nghỉ, chúng ta đi vườn bách thú."
Hai đứa nhỏ hoan hô một tiếng, sau đó chạy vọt ra ngoài chia sẻ niềm vui, rồi sau đó Diệp Hồng Tú tới đây: "Mấy đứa muốn đi tỉnh thành, mẹ với ba con cũng muốn đi một chuyến."
Bọn họ muốn đi xem thử căn nhà mà con trai đã mua kia, còn có nữa là đã lâu rồi chưa được gặp cháu gái, đi thăm rồi lại mang chút đồ ăn quá đó.
Cố Hi ngửa đầu, tươi cười ngọt ngào: "Bà ngoại, đến lúc đó chúng ta cùng đi cưỡi ngựa, con biết cưỡi ngựa đó."
Diệp Hồng Tú ơi một tiếng: "Được đó, bà còn chưa từng được cưỡi ngựa đâu, vậy làm phiền Hi Hi rồi nha."
Diệp Hồng Tú đúng là từng được dẫn qua dạo cái vườn bách thú ở tỉnh thành kia, thêm được không ít kiến thức, nhưng mà lại chưa từng cưỡi ngựa.
Không được trong chốc lát, Giang Nguyên Đồng và Trương Lưu Vân cũng nói muốn cùng đi.
Số lần Giang Nguyên Đồng đi tỉnh thành cũng không nhiều, tuy rằng đó là nơi mà ông trưởng thành, chẳng qua cũng là bởi sau này khi được đi lại, nơi đó sớm đã cảnh còn người mất, nên ông không thích đi nữa. Có một cái nữa là sau khi thượng tuổi rồi, ông cũng không muốn cứ mãi ngồi xe qua lại, sức khỏe không chịu nổi.
Lúc này nghe nói là cháu nội ở bên tỉnh mua một cái sân vườn nhà nông, muốn trùng kiến, nên mới muốn đi xem thử.
Người một nhà vui vui vẻ vẻ đi chơi, lúc đi ngang qua một con phố ở đoạn đường nào đó, Giang Nguyên Đồng ngồi trên xe bus chỉ vào một mảnh kia, nói cho Cố Thịnh Cố Hi: "Ông cố chính là lớn lên ở một mảnh này đó."
Cố Thịnh Cố Hi kinh ngạc: "Ông cố ngoại, vậy lúc đó ông ở chỗ nào vậy?"
Giang Nguyên Đồng: "Ở ngay sau cái cây lớn kia, nơi đó có một cái hồ nước. Thế nào? Hai đứa muốn đi xem chứ?"
Cố Thịnh Cố Hi: "Muốn!"
Bọn họ không hề biết ông cố ngoại thế mà lớn lên ở tỉnh thành đó!
Bọn họ chưa từng nghe nói qua!
"Bà cố ơi, bà cũng lớn lên ở chỗ này sao?"
Trương Lưu Vân nhìn về phương bắc: "Không phải, nơi bà cố ngoại lớn lên cách chỗ này rất là xa."
Nói tới đó, Giang Nguyên Đồng dứt khoát đứng dậy: "Vậy đi xuống xem đi, đi nào."
Cả gia đình phần phật xuống xe bus, vừa đi qua đó, vừa nghe Giang Nguyên Đồng kể lại những câu chuyện về thời gian trưởng thành của ông.
"Hồi xưa chỗ này có một cái học đường, ông cố đi học ở chỗ này đó."
"Hồi ông cố còn nhỏ, ông cố là được phu tử vỡ lòng."
Mọi người đều nghe say sưa, nói nói, họ đã đi tới trước cổng lớn nhà cũ, nhưng giờ là cửa đại viện, bọn họ dừng lại bước chân chỗ này.
Cũng là vào lúc ấy, ven đường có một chiếc ô to con dừng lại, cửa xe mở ra.
Xuống xe trước chính là một bà cụ quần áo chỉnh tề, mang theo trọn bộ trang sức trân châu, bà ta nhìn về phía Giang Nguyên Đồng, thân thể run bắn lên, tay cũng run, sự kích động kia bằng mắt thường có thể thấy được: "Là ông?!"
Giang Nguyên Đồng nhìn qua, mặt lập tức nặng nề xuống, ông cũng liếc mắt một cái là nhận ra, cái người thình lình xuất hiện này chính là đời vợ thứ 2 "vì bệnh mà qua đời" của ông, mẹ đẻ của con trai thứ hai Giang Minh Bình, Uông Nhu.
Bà ta quả nhiên không có chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.