Cố Hướng Hằng nghe thấy tin tức đó, nhướng mày: "Xem ra y thuật của bác sĩ tiểu Phương thật đúng là cao minh."
Không phí công anh đã cố ý mượn mấy cuốn sách về y học về.
Giang Cảnh Du phì cười thành tiếng: "Xác thật vậy, y thuật cao minh."
Diệp Hồng Tú cũng không nhịn được cười: "Biết trong thôn mình có một bác sĩ như vậy, lòng cũng càng yên ổn hơn."
Chờ khi con gái bà có bầu sinh con, có một bác sĩ thế này ở đây, cảm giác cũng không cần tới bệnh viện luôn, vì Hứa Tứ Thu chính là đến bệnh viện thành phố khám mà cũng chưa chữa lành được kìa, kết quả đã được một cô nàng mới mười mấy tuổi trị hết.
"Tụi con không biết đó thôi, bữa nay người ngoài thôn túa xua tới đây kiếm con bé khám bệnh, Học Tri cũng phải đi hỗ trợ kìa."
Cố Hướng Hằng tự hỏi một phen: "Phỏng chừng tới mai người sẽ càng đông hơn, để con đi một chuyến."
Anh muốn qua bên kia xem thử tình huống.
Diệp Hồng Tú: "Đi đi, phỏng chừng bên kia vẫn còn có người đó."
Xếp hàng lâu như vậy, giờ mới tới, trời có tối cũng không muốn rời đi.
Nếu muốn qua đêm ở chỗ này, vậy thì thiệt phải an bài một chút.
Diệp Hồng Tú nhìn một đống sách mà bọn họ mang về đây: "Sao mà mấy đứa mang về được vậy?" Quá nhiều.
Còn có nhiều sách đến vậy nữa.
Trọng lượng của sách không nhẹ đâu à.
Sau đó bà thấy được đồng hồ trên cổ tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-doi-doi-tuong-dinh-hon-voi-nu-chinh/3370943/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.