Vương Bằng Phi vừa tiến vào, Giang Cảnh Du đã đang quan sát hai người họ.
Thoạt nhìn hai người kia rất bình thường, chẳng nhìn ra được hai người họ từng có tiếp xúc tí nào, thậm chí dưới thế công của Giang Kiều, tâm của Vương Bằng Phi đã lệch về phía Giang Kiều.
Giang Kiều nhỏ hơn nguyên chủ mấy tháng, để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt tròn tròn, là style đáng yêu, mà Vương Bằng Phi lại tướng tá văn nhã trắng nõn, chiều cao thì ở lúc này được xem là cao to, cỡ chừng 1m78, quần áo thì mụn vá ít, trên mặt chẳng phải xanh xao như rau luộc, từ điểm đó là có thể nhìn ra gia cảnh anh ta sẽ không kém, thoạt nhìn là một người thanh niên tinh thần, trách không được Diệp Hồng Tú sẽ vừa lòng cậu chuẩn con rể này đến vậy.
Tên kia quan tâm mà nhìn Giang Cảnh Du: "Đồng chí Giang Cảnh Du, em có khỏe không? Anh nghe nói việc này liền đến đây ngay, bằng không sẽ không an tâm."
Nói xong rồi anh ta cho rằng mình có thể nhìn thấy ánh mắt cảm động ngượng ngùng của vị hôn thê, nhưng mà...... sao hình như lại có chút bất đồng với trước kia nhỉ?
Diệp Hồng Tú không phát hiện lãnh đạm trên mặt con gái, bà vốn dĩ đã vì Vương Bằng Phi xách thịt tới đây thăm con bé mà vui mừng, nghe xong câu này thì cảm giác vui mừng lập tức lại dâng lên không ít: "Bằng Phi con có tâm! Chẳng qua con cũng đừng tiêu pha, con bé bị thương không nghiêm trọng." Bà lại giải thích,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-doi-doi-tuong-dinh-hon-voi-nu-chinh/2867381/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.