Bởi vì tính chất công việc của Trình Phong Dương nên thời gian tăng ca cứ không được cố định, thời gian về nhà tất nhiên cũng không có quy luật chút nào.
Cũng liền dẫn đến cái tình huống nhà họ Trình có cần lưu cơm chiều cho con trai hay không này đây, tự động tạo thành bộ phương thức làm việc trước mắt này.
Anh ấy về sớm, cơm chiều bữa đó chắc chắn có một phần của anh ấy.
Về trễ, nếu còn dư đồ ăn thì liền tự động cam chịu đó là lần thêm cơm thứ hai của chó chăn cừu Tinh Tinh, dù sao thì bình thường sẽ không lưu đến ngày thứ hai.
Nếu bé chó có thể nói tiếng người, đại khái sẽ thật thành kính mà cầu nguyện chủ nhân mỗi ngày đều tăng ca ở công ty.
Đương sự Trình Phong Dương: “……”
Ố kề, kỳ thật anh ấy đã quen với cái đãi ngộ này, về phần ba mẹ anh ấy rốt cuộc là xem anh ấy với Tinh Tinh ai mới bị xem là máy xử lý thức ăn cuối cùng, vấn đề này anh ấy một chút cũng không muốn suy xét.
“Kỳ thật anh cũng không muốn biết chân tướng cơm chiều chút nào, nhưng mà mỗi lần anh kết thúc tăng ca trước tiên rồi về nhà ăn cơm thì luôn có thể thu được ánh mắt Tinh Tinh u oán nhìn anh lay bát chó không, kết hợp với lời ba mẹ bình thường đã nói với anh, đầu óc hơi ngẫm chút còn muốn vờ không hiểu nữa cũng quá khó khăn.”
Lái xe, đang trên đường chạy đến tiểu khu biệt thự, vẻ mặt Trình Phong Dương bất đắc dĩ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-toi-co-the-noi-chuyen-voi-meo/1801353/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.