1.
Tôi vừa mới tỏ tình với trúc mã mà tôi yêu thầm, vừa tỉnh giấc vậy mà đã qua đi mười năm.
Y tá kích động nói với tôi: "Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi. Chồng và con trai cô đã trông chừng cô mấy ngày rồi."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Sau đó, trúc mã Cố Phong của tôi đẩy cửa bước vào, đường nét trên khuôn mặt của anh đã cởi bỏ đi sự non nớt, các góc cạnh trên khuôn mặt càng trở nên rõ ràng hơn.
Cố Phong đi về phía tôi, cẩn thận đỡ tôi lên.
Trái tim tôi nháy mắt chìm vào trong hũ mật, tôi nhẹ giọng an ủi anh: “Chồng ơi, em không sao.”
Tay của Cố Phong cứng đờ, lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mỏng hé mở, do dự muốn nói rồi lại thôi.
Còn chưa đợi Cố Phong lên tiếng, một bóng người tròn trịa thấp bé xông tới, đẩy Cố Phong ra xa.
Cố Phong đột nhiên bị đẩy ra xa hai bước, sau đó trong phòng bệnh vang lên một giọng nói non nớt của một đứa trẻ: “Mẹ à, tại sao mẹ lại gọi người khác ngoài ba là chồng?”
Chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ đang tức giận đến đỏ lên, một đôi mắt tròn xoe hung hăng nhìn chằm chằm Cố Phong.
Tôi chợt như bị sét đánh, cho nên mười năm sau tôi không cưới Cố Phong, vậy... chồng tôi là ai?
Vào lúc tôi đang bị sốc, cánh cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, kẻ thù truyền kiếp của tôi—— Kỳ Vọng bước vào.
“Anh tới đây làm gì? Yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-lai-den/3415145/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.