Chương trước
Chương sau
Một

Lần đầu tiên Hứa Chí Hằng không tin vào khả năng phán đoán của anhtrai mình - Hứa Chí Tín, khi đó anh trai hai mươi bảy tuổi.

Còn anh, nămấy hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Đến kỳ nghỉ hè, anh về nhà, trongbuổi đoàn viên, anh trai thông báo quyết định kết hôn vào mùa thu. Bố mẹ mừng ramặt, mẹ mở ngay quyển lịch Vạn niên để chọn ngày hoàng đạo. Hứa Chí Hằng cườinói: "Vậy sao lúc đi đón em và Mục Thành, chẳng thấy chị Tư Thanh nói gì đếnchuyện cưới xin nhỉ?".

Tư Thanh là chị gái Vu Mục Thành, tên đầy đủ là VuTư Thanh. Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh đã yêu nhau hơn hai năm, nhưng lúc này ChíHằng thấy vẻ mặt bố mẹ và anh trai có gì đó khác khác. Hứa Chí Tín ho khù khụmấy cái rồi nói: "Con có hẹn, con xin phép đi trước".

Hứa Chí Tín đi rồi,mẹ mới cười và nói: "Chí Hằng, anh trai con và Tư Thanh đã chia tay nhau rồi,sau này con đừng nói chuyện này trước mặt anh trai con nữa nhé!".

Hứa ChíHằng hết sức ngạc nhiên, hai họ Hứa - Vu có quan hệ làm ăn lâu dài, tính ra đãgần hai mươi năm rồi, tình yêu của Hứa Chí Tín và Vu Tư Thanh cũng được hai bêngia đình ủng hộ và coi đó như mối lương duyên tốt lành. Mùa xuân vừa qua, haianh em họ Hứa và hai chị em họ Vu cùng đi di lịch, hai anh chị vẫn còn rất mặnnồng. Hứa Chí Hằng vốn coi tình cảm trai gái có chia tay cũng là chuyện bìnhthường, nhưng anh trai - một người rất chín chắn trong mắt anh - lại đột nhiêncó ý định kết hôn, tình cảm thay đổi còn nhanh hơn những mối tình không đầukhông cuối nhan nhãn ở trường khiến anh khó hiểu.

Bố mẹ đã quyết khôngnhắc đến chuyện này thì anh cũng tránh gây chuyện với anh trai. Anh chỉ còn cáchđến tâm sự to nhỏ với Vu Mục Thành, và cuối cùng đưa ra một kết luận: Chuyệnchia tay này không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai gia đình và cả quan hệ bạnbè giữa hai người. Vu Mục Thành cười nói: "Chính chị mình bỏ anh cậu đấy chứ,chị ấy nói, tính cách hai người không hợp nhau".

"Lý do này là vạn năngnhất nhưng cũng kém thuyết phục nhất đấy!".

Vu Mục Thành xua tay: "Chỉcần biết chị mình không phải đau khổ là được rồi. Thế này chẳng phải là càng haysao? Bây giờ anh trai cậu cũng sắp kết hôn rồi còn gì".

Đến khi Hứa ChíHằng gặp mặt chị dâu tương lai rồi thì mối lo lắng của anh càng thêm sâu sắc.Bởi dù như anh nhận xét, đó là cô gái dịu dàng, nhưng công bằng mà nói thì khôngthể sánh với vẻ xinh đẹp, năng động và phóng khoáng của chị Tư Thanh. Nhưng anhkhông tỏ ra ngạc nhiên, mà chỉ lịch sự chào hỏi cô gái đang rất bối rối trướcmặt.

Tánh hiếu kỳ cuối cùng cũng thắng thế, anh hỏi Chí Tín: "Sao anhquyết định kết hôn sớm vậy?".

"Cô ấy rất hợp với anh, chỉ đơn giản vậythôi", Hứa Chí Tín quả quyết đáp. Hứa Chí Hằng hiểu ý anh trai nên không hỏithêm gì nữa.

Hứa Chí Tín kết hôn, điều đáng ngạc nhiên là Vu Tư Thanhcũng đến dự đám cưới, tươi cười vui vẻ, quá khứ hai năm yêu nhau giống như mộttrang kỷ niệm bị gấp lại. Sau này, Hứa Chí Hằng tốt nghiệp đại học rồi đi Mỹ duhọc, đến phiên anh bị gia đình giục chuyện cưới xin thì anh chỉ phớt lờ cho quachuyện chứ tuyệt nhiên không có ý kiến gì.

Cô bạn gái Lương Thiến của anhtính tình vui vẻ, hoạt bát, vẫn còn chút trẻ con nũng nịu, đúng như những cô gáixuất thân khá giả. Cô chỉ thích duy trì tình yêu lãng mạn càng lâu càng tốt màchẳng muốn tiến tới hôn nhân. Anh cũng tán đồng với quan điểm của bạn gái, khônghứng thú chuyện cưới xin.

Cuộc hôn nhân của Hứa Chí Tín không thuận lợi,nghuên nhân là họ mãi mà chẳng có lấy mụn con. Bị gia đình giục quá, họ đành đếnbệnh viện kiểm tra, nghe đâu vấn đề nằm ở chị dâu. Thế là thuốc Đông y lẫn Tây yđồng loạt được sử dụng, nhìn dáng vẻ thì rõ ràng chị dâu đang chịu áp lực, sắcmặt mệt mỏi, xanh xao. Hứa Chí Hằng thấy vậy liền khuyên anh trai nên động viênvà quan tâm đến chị dâu hơn nữa. Hứa Chí Tín ngạc nhiên nói: "Anh vẫn tốt vớichị dâu em đấy chứ, có sốt ruột chuyện sinh con đâu".

Hứa Chí Hằng thầmnghĩ, chỉ có mỗi việc không sốt ruột chuyện con cái thì chưa đủ. Tuy nghĩ thếnhưng anh cũng chẳng biết nói gì thêm.

Cuối cùng thì chị dâu cũng có bầu,sinh được một cháu trai bụ bẫm, kháu khỉnh, cả nhà đều vui mừng khônxiết.

Đương nhiên Hứa Chí Tín cũng rất vui mừng, nhưng việc đó cũng chẳngkhiến anh để tâm nhiều đến việc gia đình. Trái lại, anh càng say mê công việchơn nữa, dưới sự điều hành của anh, gia sản họ Hứa phát triển đến mức khiếnngười khác thán phục.

Còn Vu Tư Thanh, trước sự ngạc nhiên của tất cả mọingười, đã tổ chức đám cưới. Chồng cô là một kỹ thuật viên, vẻ ngoài lịch sự, cóhọc thức. Hai người kết hôn không lâu cũng sinh được một cháu trai kháu khỉnh.Sau đó, cả gia đình chuyển đến một thành phố miền Trung để tiếp quản hạn mục đầutư của gia đình.

Hứa Chí Hằng kể chuyện của nhà mình cho Lương Thiếnnghe, cô suy đoán thâm thúy: "Chỉ có thể là chị Vu Tư Thanh rất yêu anh traianh, nhưng chị không thể tha thứ khi anh ấy cư xử có lỗi với mình, nên trong lúcđau buồn, chị đã đề nghị chia tay. Giờ chị ấy cưới một người tuy không xuất sắcnhư anh ấy, nhưng có tình yêu chân thành".

Hứa Chí Hằng bật cười: "Đúnglà con gái, ai cũng có năng khiếu viết kịch bản phim tâm lý".

Lương Thiếnvẫn chưa hết mạch suy đoán: "Có khi anh trai anh vẫn đang nhung nhớ chị TưThanh, nên mới cưới một cô gái tính tình hiền hậu như chị dâu anh. Người như chịấy sẽ chẳng bao giờ truy đến ngọn nguồn mọi chuyện".

Hứa Chí Hằng lắcđầu: "Chẳng kịch tính đến mức thế đâu".

Bởi anh hiểu tính quyết đoán củaanh trai, cũng như hiểu sự phóng khoáng, mạnh mẽ của chị Tư Thanh, nên cho rằngmột tình yêu đã qua rồi sẽ chẳng ảnh hưởng quá sâu đậm đến họ. Bây giờ ai cũngcó cuộc sống riêng của mình, dưới con mắt của anh thì như thế vừa theo lẽ tựnhiên vừa hợp đạo lý.

Cuộc sống của mỗi người đều vận hành trên một quỹđạo. Anh trai anh có tiếng là một người toàn tâm toàn ý với công việc, công tyanh điều hành ngày một phát đạt, còn chị dâu chuyên tâm với hậu phương cho chồngvà chăm sóc con cái, thần sắc cũng tươi tắn hơn trước. Cuộc sống gia đình của VuTư Thanh thì êm đềm hạnh phúc, nhưng sự nghiệp lại chẳng có gì đáng kể. Vu MụcThành lại trái ngược hẳn Chí Hằng, anh đi làm mấy năm rồi mới ra nước ngoài duhọc, sau đó trở về tiếp quản công việc của anh rể.

Cuộc sống của Hứa ChíHằng sau khi tốt nghiệp cũng giống như những người bình thường khác, làm việc,yêu đương, các hoạt động giải trí, gặp mặt bạn bè, có niềm vui và cả những hiểulầm, vấp ngã hay một chút chán nản thường thấy. Tất cả cứ thế cho đến lúc LươngThiến đề nghị chia tay.

Nếu trong các cuốn phim tâm lý tình cảm thườngthấy, Hứa Chí Hằng khi bị bỏ rơi sẽ đau khổ mà rời xa Thượng Hải và đến mộtthành phố khác, vùi đầu vào công việc để quên đi vết thương lòng. Nhưng thực ra,chỉ thỉnh thoảng anh mới suy nghĩ vẩn vơ, chứ không có nhiều cảm giác thất bạihay buồn khổ.

Có người nói, hôn nhân là hầm mộ của tình yêu, còn đối vớiChí Hằng, một người không hề có ý niệm và trông đợi gì về hôn nhân thì kẻ thùcủa tình yêu lại là thời gian và cảm giác chán chường sau khi thời kỳ yêu đươngcao trào đã qua đi. Hai tín đồ của cuộc sống hưởng thụ đến với nhau, chia taykhi vị ngọt ban đầu của tình yêu đã qua thì chẳng có gì là lạ.

Anh chẳngthể trở thành một tín đồ của công việc giống như anh trai mình, nhưng cũng khôngtừ chối việc đi đến một thành phố mới để thử nghiệm sự thay đổi cuộc sống và tậnhưởng cảm giác thỏa mãn với công việc và những thành quả mà nó đemlại.

Giờ đây, anh không phải ân hận vì đã đưa ra quyết định đó, bởi anhđã gặp được Diệp Tri Thu.

Hai

Khi Hứa Chí Hằng vội vội vàng vàng đếnbệnh viện thì đã là chín giờ tối. Ca phẫu thuật của Hứa Chí Tín vẫn chưa kếtthúc, nhưng người túc trực ngoài phòng phẫu thuật chỉ có bố mẹ và hai phó tổnggiám đốc. Khi biết toàn bộ nội tình của vụ tai nạn ô tô, anh không dám tin vàotai mình nữa.

Đương nhiên, anh chưa bao giờ coi Hứa Chí Tín như một tượngđài về đạo đức, bởi anh biết, thương trường như chiến trường, mọi thủ đoạn đềuđược giở ra để hạ gục đối phương. Có điều, anh thường tránh để mình không bị lẫnvào vòng xoáy đó. Mà Hứa Chí Tín là người có khả năng tự kiềm chế rất cao, khôngbao giờ để sự việc gì đi ra ngoài tầm kiểm soát, mà lại càng không buông thảmình vào những việc như vậy. Chí Hằng từng tận mắt nhìn thấy lịch làm việc củaHứa Chí Tín, mỗi một trang giấy đều kín đặc kế hoạch công việc, không để trốngchút thời gian rảnh nào. Chí Hằng chỉ biết thở dài và đã hơn một lần góp ý vớianh trai: "Anh làm để sống hay để chết đấy? Cần gì phải vất vả đếnthế?".

Chị dâu chỉ biết chấp nhận và nói: "Anh cậu nghiện việc kiếm tiềnchứ không phải nghiện tiền".

Hứa Chí Hằng không thể tưởng tượng được mộtngười bận rộn đến vậy lại có thể đi công tác với một cô gái trẻ, mà cô gái đócũng thú nhận đã qua lại với Chí Tín hơn một năm rồi.

Một vị phó tổngtrong công ty nói ngắc ngứ: "Cô ấy là một trợ lý văn phòng, đã làm ở đây hai mămrồi, ăn mặc, trang điểm và cách nói năng chẳng có gì nổi bật, không ai nghĩ côấy lại có quan hệ đặc biệt với Tổng giám đốc Hứa".

Hứa Chí Hằng im lặng,đương nhiên anh không tin họ hoàn toàn không biết tí gì, thử hỏi trong một côngty thì điều gì là nhạy cảm nhất, đương nhiên đứng số một vẫn là đời tư của sếp,mà người biết sau cùng thì chắc chắn là sếp bà.

Thảo nào chị dâu lại đùngđùng nổi giận đến mức thẳng tay tát vào mặt cô gái đó, hơn nữa, trong khi chồngcòn đang nằm trên bàn phẫu thuật thì chị đã dắt con đi khỏi nhà.

Thờigian sau đó, Hứa Chí Hằng bận tối tăm mặt mũi vì phải thay anh trai điều hànhmọi việc ở công ty. Bố anh tuổi tác đã cao, không động tay đến việc của công tytừ lâu rồi, vậy mà thời gian anh trai nằm viện, ngày nào ông cũng phải đến côngty cùng Chí Hằng. Hứa Chí Tín làm ăn mạnh bạo và luôn là người đi trước, địa bànlàm ăn của công ty không ngừng mở rộng, anh vừa mua lại vừa sát nhập rất nhiềudoanh nghiệp ở miền Trung và miền Nam, mở rộng phạm vi kinh doanh đến mức ChíHằng kinh ngạc. Anh ấy nổi tiếng là độc đoán, việc gì cũng đích thân làm, khiếnnhững người dưới quyền mỗi lần báo cáo đều thấp thỏm vì sợ có gì thiếusót.

Bây giờ, những công việc đó đều đổ hết lên đầu Hứa Chí Hằng, hôm nàođiện thoại công ty cũng đổ chuông liên hồi. Ngoài điện thoại di động của mình,anh còn phải trả lời điện thoại của anh trai. Ngoài những cuộc gọi liên tục vềcông việc, lại còn liên tiếp nhận được điện thoại của cô gái kia. Dù anh có dễtính đến mấy thì cũng phải phát cáu.

Anh hẹn cô ta đến công ty, đặt trướcmặt cô ta một tấm chi phiếu rồi nói: "Cô hãy tự động biến mất, đừng bao giờ đếncông ty, đến bệnh viện và cũng đừng gọi điện đến nữa".

Cô gái đó hãy cònrất trẻ, trên mặt còn hằn những vết tím bầm của vụ tai nạn, nhưng việc đó khônglàm giảm vẻ quyến rũ, đằm thắm. Mắt rưng rưng lệ, cô nói: "Em muốn gặp anh ChíTín".

"Nhưng anh ấy không muốn gặp cô, khi tỉnh lại, anh ấy chỉ hỏi về vợcà con thôi", Hứa Chí Hằng điềm đạm trả lời. Hoàn toàn vô cảm trước vẻ tuyệtvọng và khổ sở của cô gái ấy, anh tiếp: "Đừng tưởng vợ anh ấy bỏ đi rồi thì côsẽ có cơ hội. Tôi thấy đối với cô, lựa chọn tốt nhất là cầm tấm chi phiếu này",anh hất cằm về phía tấm chi phiếu đặt trên mặt bàn, "Đừng bao giờ xuất hiệnnữa".

"Nếu chưa được trực tiếp nghe anh ấy nói rõ ràng thì tôi sẽ chẳngđi đâu cả", cô ta đứng bật dậy: "Tưởng gia đình anh có tiền là có thể làm nhụctôi như vậy được sao?".

"Tôi thì cho rằng bám riết một người đàn ông đãcó vợ thì đã tự làm nhục chính mình rồi", Hứa Chí Hằng lạnh lùng trả lời. Anhđâu có tâm tư để ý đến lời cô ta nữa, bởi sau bao ngày cử người đi khắp nơi tìmkiếm, hỏi han mà vẫn chẳng có tin tức gì của chị dâu.

Sau mỗi ngày làmviệc mệt nhọc, anh lại gọi điện cho Diệp Tri Thu, việc làm đó khiến tâm trạnganh được yên bình đôi chút. Anh nhớ chuỗi ngày êm đềm khi hai người còn ở bênnhau, nhớ đôi mắt sáng chăm chú nhìn anh, và cả nụ cười rạng rỡ củacô.

Khi cô đồng ý đến thăm anh, anh cảm thấy lòng mình thanh thản rấtnhiều, thần kinh đang căng ra bỗng trở nên thư thái.Trong lúc đứng ở sân bay để đợi máy bay của cô, đầu óc anh vẫn phải tiếp tụchoạch định công việc. Đã có tin tức của chị dâu và anh nhất định phải tự mình điđón; các công việc ở công ty mới tạm thời ổn định nhưng vẫn còn rất nhiều mắcmớ, còn sức khỏe của anh trai thì thật sự là chưa có chuyển biến tốt... Thếnhưng, khi Diệp Tri Thu xuất hiện trước mắt, anh chỉ còn niềm vui vôbờ.

Đêm hôm đó, anh ôm chặt cô, lần đầu tiên anh cảm nhận sự thân thiếttột cùng của sự gắn bó về thể xác, có lẽ đó không phải là sự hưng phấn tột bực,mà là một sự đắm đuối đê mê sau mỗi động tác vuốt ve âu yếm, nụ hôn nào cũngmuốn kéo dài vô tận. Trái tim anh trở nên mềm yếu, dường như cả thế giới chỉ cóhai người - anh và cô.

Khi cô đã ngủ say, anh cũng thấm mệt nhưng lạikhông buồn ngủ chút nào. Anh ngắm mãi khuôn mặt cô trong ánh sáng mờ. Chưa baogiờ anh ngắm nhìn ai trong đêm lâu đến vậy. Người con gái này đang ngủ rất ngon,trút bỏ lớp vỏ điểm trang của ban ngày, giữa đôi mày còn lộ ra vẻ yếu đuối. Anhvuốt ve mái tóc cô đang xõa trên gối, mềm mại và êm ái. Anh chỉ muốn ôm chặt côtrong lòng mãi như thế.

Đây là cảm giác mà anh chưa từng trảiqua.

Ngày hôm sau, anh bay đến vùng quê cũ của chị dâu, tìm đến nhà theođịa chỉ sẵn có. Chị dâu anh có phần ngạc nhiên, lạnh nhạt tiếp đãi, đứa cháutrai Minh Minh mới sáu tuổi không biết đến sự phức tạp của thế giới người lớn,nhảy tót lên người anh như chú khỉ con, cười "hì hì" và bắt chú đưa đi vườn báchthú chơi: "Mẹ chẳng chịu đưa cháu đi gì cả, sao hôm nọ cháu gọi điện cho bố màchú lại nghe thế? Chú ơi, lúc đó chú bảo bố cháu đang họp, sao bố họp xong khônggọi điện lại cho cháu thế?".

Anh chẳng biết phải trả lời thế nào, haingười lớn nhìn nhau rồi đều im lặng. Đúng lúc đó, bà ngoại từ ngoài vào giảivây: "Minh Minh, cháu với bà đi siêu thị mua đồ nào".

Trong nhà chỉ cònlại hai người.

"Tình hình anh trai em đã ổn định rồi, chị dâu, chị đưaMinh Minh về nhà đi."

"Chí Hằng,chị không muốn làm khó em, nhưng bây giờchị thật sự không muốn đối mặt với anh trai em. Vụ tai nạn này chỉ như giọt nướccuối cùng làm tràn ly, nếu không phải vì nghĩ đến Minh Minh sau này sẽ khổ sở vìsống mồ côi bố mẹ, thì lúc đó chị đã nhảy bổ vào cái phòng cấp cứu để tự tay bópchết kẻ đã phản bội chị."

Sự thù hận tột bậc của chị dâu làm Chí Hằng sởngai ốc: "Chị à, việc này anh em sai rồi, em cũng không cần xin lỗi thay cho anhấy. Nhất định anh ấy phải giải thích mọi chuyện với chị, nhưng cứ tránh né thếnày cũng không phải chuyện hay".

"Chị gặp thì sẽ sao đây? Đi chăm sóc anhta sao? Chị đã chăm sóc anh ta hơn mười năm rồi, đừng nói với chị là nhà đã cóngười giúp việc thì chị qua nhàn nhé! Phải, chị không phải động tay vào nhiềuviệc, nhưng đã phải tốn quá nhiều công sức, bắt chị phải đối mặt với người chồngphản bội bị tai nạn giao thông cùng cô bồ trẻ thì chị không chịu đựngnổi."

Hứa Chí Hằng ở lại đó hai ngày, đã thuyết phục hết nước hết cáinhưng không có tác dụng gì. Trong lòng anh lại canh cánh chuyện Diệp Tri Thuđang đợi ở nhà, lại còn việc công ty nữa, anh định buông xuôi mọi chuyện thì chịdâu đột nhiên đông ý cùng anh trở về. Bởi chính chị cũng không chịu nổi áp lựctừ chính bố mẹ ruột. Chị nói: "Chị phải nói trước với em thế này, trở về, chịkhông đến bệnh viện đâu, khi nào anh ấy khỏe lại thì chị sẽ bàn bạc ngay chuyệnly dị, quyền nuôi Minh Minh phải thuộc về chị".

"Mọi chuyện sẽ do anhtrai và chị định đoạt, em không can thiệp vào đâu."

Hứa Chí Hằng mừng nhưbắt được vàng, vội đặt vé máy bay về và gọi điện cho Diệp Tri Thu.

Hômsau, Hứa Chí Hằng vừa đưa chị và cháu về nhà thì phải đến ngay công ty để dựcuộc họp. Nhưng di động của Hứa Chí Tín lại có cuộc điện thoại của Ban quản lýchung cư mà anh đang ở, nói rằng có một cô gái cứ ngồi lì ở ngoài cửa không chịuđi. Khi nghe họ miêu tả, anh biết ngay đó là ai. Đang định bảo Ban quản lý cưỡngchế đuổi cô ta đi, nhưng bỗng nghĩ ra rằng, nếu để Diệp Tri Thu bắt gặp, có khilại dẫn tới hiểu lầm. Anh đành vội vàng trở về và tìm cách để cô ta đi, sau đóan ủi Diệp Tri Thu, rồi lại đến công ty họp, vừa đi vừa khen mình suy nghĩ thấuđáo.

Anh nghĩ, có lẽ Diệp Tri Thu sẽ không đến nỗi như chị dâu, bỏ đikhông nói lời từ biệt, nhưng cô ấy lại quen với việc giấu kín suy nghĩ tronglòng, tự gặm nhấm nỗi đau. Trong thời điểm khó khăn hiện tại, anh sẽ không chịunổi nếu như có chút mắc mớ gì trong tình cảm hai người, anh chỉ muốn giữ chặt côbên mình.

Thế nhưng, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của anh, Diệp Tri Thukhông bỏ đi, không lời cáo biệt, mà chỉ nhắn cho anh một tin rồi cứ thế đi thẳngđến Thẩm Quyến trước dự định. Anh vốn đau khổ nghĩ rằng, cô làm thế vì công việcbắt buộc, vì cô là người không quen với cuộc sống nhàn rỗi. Nhưng khi nghe điệnthoại, biết chuyến bay đến Thẩm Quyến bị trễ, lại nghe thấy tiếng Tăng Thànhchào hỏi Diệp Tri Thu, chỉ có người đàn ông đó mới gọi cô thân thiết như vậy,bao nhiêu dày vò bỗng như ào đến cùng một lúc, anh đùng đùng nổigiận.

Người yêu cũ của anh là Lương Thiến, xinh đẹp, đáng yêu, khôngthiếu người theo đuổi, thậm chí có kẻ còn tỏ ra ân cần với cô ngay trước mặtanh, anh chỉ cười nhạt nhưng không hề có cảm giác ghen tương. Nhưng lần này, khibỏ điện thoại xuống, anh nhận thấy rõ cảm giác ghen tuông lạ lẫm đang dâng lênxâm chiếm con người mình.

Ba

Tối hôm sau, Hứa Chí Hằng bố trí để đưa chịVu Tư Thanh vừa từ nước ngoài về tranh thủ đi thăm Chí Tín. Tình hình của anhtrai về cơ bản đã ổn định, anh đang nằm dựa trên giường đọc cuốn Tạp chí Kinhtế. Gặp Vu Tư Thanh, Chí Tín mừng rỡ: "Tư Thanh à, em về nước hồi nàothế?".

Vu Tư Thanh cười nói: "Sáng nay em vừa về, chiều đã đến thăm anhluôn đấy, bạn bè quá tốt phải không?".

Hứa Chí Tín cười như mếu: "Chàomừng em đến tham quan giây phút đau khổ của đời anh".

"Đừng nói vậy, đượcnhìn thấy anh lúc này cũng đáng giá cho một chuyến bay khứ hồi đấy chứ." Vu TưThanh bật cười, tiện tay cô cầm đồ chơi đang để trên chiếc ghế cạnh giường lênvà ngồi xuống đó. "Con trai anh đến thăm anh đấy à?".

Hứa Chí Tín cầm đồchơi đó để lên tủ đầu giường, anh nói: "Bà nội đưa cháu đến, lần đầu tiên thấynó ngoan ngoãn như vậy, ngồi ngay ngắn, tự nhiên anh thấy sợ, nghĩ thế là hết,bây giờ đã là tội đồ trong mắt mọi người, đến con trai cũng xa lánh mình. Emđoán xem cuối cùng nó nói gì? Nó vỗ ngực và bảo: trước khi đến đây mẹ đã dặn conkỹ, chỗ này của bố bị vỡ rồi, không được tự tiện động chạm tay vào đó và cũngkhông được trèo lên người bố".

Vu Tư Thanh bật cười, cô lắc đầu: "Anh bịvậy cũng đáng đời lắm".

"Em không chửi anh đáng chết là khách khí với anhlắm rồi."

Đã mười năm trôi qua, hai người đã đường ai nấy đi, lập giađình rồi sinh con cái, họ gặp nhau như hai người bạn cũ, nói chuyện thỏa máikhông chút e dè.

Hứa Chí Hằng đang có chuyện buồn trong lòng nên khôngcan dự vào câu chuyện của họ, cũng chẳng để ý xem nội dung câu chuyện là gì, cứlật đi lật lại quyển tạp chí. Vu Tư Thanh không có ý ở lại lâu, cũng chẳng bìnhluận gì về hành động của Hứa Chí Tín. Họ chỉ hỏi han cuộc sống của nhau từ khichia tay đến giờ, rồi Tư Thanh dặn Chí Tín chú ý nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, sau đócô đứng dậy ra về.

Hứa Chí Hằng đưa cô về nhà, anh vừa lái xe vừa nói:"Chị Tư Thanh, có phải hôn nhân là điều rất quan trọng với phụ nữkhông?".

Vu Tư Thanh cười và nhìn anh: "Chị thì cho rằng, đối với cả namvà nữ, hôn nhân đều quan trọng như nhau".

"Mình không cần phải nâng quanđiểm đến việc nam nữ bình đẳng hay quyền phu nữ gì đó được không chị, mà chỉ nóichuyện tự nhiên thôi. Em muốn hỏi, có phải đến một tuổi nào đó, phụ nữ thấyrằng, nếu đàn ông không nói đến hôn nhân thì tình cảm đó không thật sự thành ý?Nhất định phải dùng luật pháp để cố định mối quan hệ đó lại, mới thể hiện sự tôntrọng và trách nhiệm với cô ấy sao? Em thấy người phụ nữ dù có tự tin, phóngkhoáng đến mấy cũng không thoát được suy nghĩ tầm thường đó."

"Chí Hằngà, chị không biết tại sao em lại có suy nghĩ như vậy. Đối với bản thân chị, danhphận trong hôn nhân có được chắc chắn không phải là sự ân sủng mà người đàn ôngban tặng cho phụ nữ. Khi quyết định kết hôn cùng ai, tức là đã đưa ra lời giaoước với người đó. Chỉ khi hoàn toàn tin tưởng vào đối phương và tương lai giữahai người thì người ta mới đưa ra giao ước đó. Đương nhiên, pháp luật cũng khôngthể bảo đảm hoàn toàn là lời giao ước trên vĩnh viễn không thay đổi, anh trai emlà một ví dụ rõ ràng đấy thôi. Còn chị dâu em có lẽ là mẫu người phụ nữ truyềnthống, coi trọng hôn nhân, nhưng chị ấy cũng không thể chấp nhận một cuộc hônnhân chỉ còn trên danh nghĩa. Cho nên, không thể đánh giá thấp ý thức bản thâncủa người phụ nữ và cũng không thể đánh giá quá cao sự hấp dẫn của hônnhân."

Hứa Chí Hằng mỉm cười, thừa nhận chị Tư Thanh giờ đây dù trông vẻmặt phúc hậu hiền từ, tỏ rõ cuộc sống an nhàn tận Canada, nhưng khi nói lên quanđiểm thì cách suy luận logic của chị không hề kém ngày trước.

"Nếu chị màlà chị dâu em thì anh trai em chẳng có gan làm cái trò ấy đâu."

"Khi haichị còn yêu nhau thì quan hệ hai bên đã căng thẳng rồi, nếu chị lấy anh ấy, chắcchắn chẳng đến một năm sau, cả hai bên sẽ thương tích đầy mình. Không, không,chị và anh ấy vẫn là bạn thì thích hợp hơn. Ai cần thiết cho ai, chỉ có ngườitrong cuộc mới biết rõ. Em xem Mục Thành đấy, bây giờ đã trở thành một ngườichồng kiểu mẫu rồi, chăm sóc Tạ Nam từng li từng tí. Là chị ruột của nó mà chịchẳng tin nổi, trước đây chị cứ coi nó là người quá lý thuyết, quá cứng ngắc chứkhông có tình cảm gì nhiều."

Chí Hằng trở về nhà, không buồn đi ngủ màcũng chẳng có tâm tư đâu để giải quyết công việc, anh tiện tay mở tủ lạnh để lấychai bia, bỗng anh đứng khựng lại, trong tủ để chật bao nhiêu là thức ăn, có túirau gói riêng, sườn đã chặt thành miếng, các loại gia vị đầy đủ. Rõ ràng là DiệpTri Thu mua về, chuẩn bị làm cho anh một bữa tối thịnh soạn.

Anh cứ đứngngây ra một lúc lâu, nghĩ nguyên nhân nào đã khiến cô ấy vội vàng bỏ đi nhưvậy?Đương nhiên là khi Hứa Chí Hằng đã bình tĩnh trở lạivà nghe cú điện thoại mà Diệp Tri Thu gọi lại giải thích thì anh bỏ ngay suynghĩ rằng cô ấy và Tăng Thành có hẹn hò. Anh biết rõ, cô vốn là người thành thậtvà thẳng thắn, nhất là trong tình cảm, cô không bao giờ nói dối.

Nhưngbây giờ, sự ghen tuông của anh không phải là với giọng nói mà anh nghe thấytrong điện thoại nữa.

Từ khi Diệp Tri Thu nói ý định sẽ bán căn nhà đi,anh đã căn dặn cô thư ký Lý Tinh đi tìm cho anh căn hộ khác thích hợp hơn. Mộthôm trên đường đi làm về, anh thấy tấm biển ven đường có thông báo khu Tân GiangHoa Viên quý hai đang rao bán mấy căn hộ cuối cùng. Anh nghĩ ngợi rồi rẽ sanghướng đó xem xét, sau đó quyết định sẽ mua luôn một căn. Động lực khiến anh đưara quyết định đó không phải là lời giới thiệu hấp dẫn của cô nhân viên, cũngkhông phải là cảnh đẹp của dòng sông mênh mông mà ngày ngày anh vẫn trầm tư ngắmnghía.

Trên thực tế, anh đâu có hứng thú với việc đầu tư, thứ nhất là vìbố mẹ và anh trai anh đã đầu tư rất nhiều vào lãnh vực bất động sản, không đếnlượt anh phải tổn hao tâm trí. Thứ hai là, anh nghĩ với tính cách của mình sẽkhó mà định cư ở thành phố nào, không cần thiết phải vác thêm một gánh nặng vềviệc giá nhà, giá đất chỗ này chỗ kia chênh lệch ra sao.

Nhưng những gìmà Diệp Tri Thu đã bỏ ra cho căn hộ ở Tân Giang Hoa Viên đã làm anh cảm động.Anh nghĩ nếu cô nhất định bán căn hộ đó để đoạn tuyệt với quá khứ, thì tuy anhnhận thấy không nhất thiết phải làm như vậy, nhưng ít ra anh sẽ cho cô một niềman ủi.

Anh trả tiền và cầm chìa khóa căn hộ một cách thuận lợi, chuẩn bịđưa Diệp tri Thu đi tham quan, thậm chí, anh còn tưởng tượng cô ấy sẽ mừng vuinhư thế nào trước bất ngờ này. Nhưng khi anh lái xe vào Trung tâm Hội nghị củakhu công nghiệp để đón cô trong buổi hội thảo do Tập đoàn Tố Mỹ tổ chức, anh bấtngờ nhìn thấy trên bậc thang, Diệp Tri Thu đang đứng đối diện nói chuyện cùngmột người đàn ông mặc áo sơ mi trắng dưới ánh chiều tà.

Họ đứng không gầnnhau lắm, đang nghiêm túc nói chuyện, biểu hiện cũng không có gì là thân mật,nhưng từ thần sắc đến thái độ đều chứng tỏ họ rất hiểu nhau.

Khi Diệp TriThu lên xe, đầu óc cô hoàn toàn mông lung, chính trạng thái này cùng với cảnhtượng tinh tế ban nãy khiến Hứa Chí Hằng bỏ luôn ý định đưa cô đi xem nhà. Anhbiết rằng, Diệp Tri Thu sẽ không làm anh cụt hứng, khi đến đó cô sẽ tỏ ra rấtvui mừng, nhưng cái kiểu đó sẽ khiến anh chẳng còn vui vẻ gì nữa.

Lần đầutiên giữa họ có khúc mắc, tạm biệt nhau không mặn mà.

Anh chỉ có thể tựnói với mình rằng: anh không thể chấp nhận được người bạn gái không toàn tâmtoàn ý.

Chỉ đến bây giờ anh mới thẳng thắn thừa nhận, anh thực sự đã ghenrồi.

"Nhưng Chí Hằng, anh đã chuẩn bị chấp nhận em hoàn toàn như em đãchấp nhận anh chưa?"

Cô đã hỏi anh câu đó trong sự mệt mỏi và chán nảncực độ, câu hỏi ấy giờ lại dấy lên trong lòng anh.

Hứa Chí Hằng không thểkhông tự hói mình, trong quá trình tận hưởng tình yêu, anh đã cho cô những gì?Nếu hai bên chỉ muốn hưởng thụ quãng thời gian trước mắt thì anh có quyền gì màhỏi nguyên nhân tại sao cô bỏ đi.

Những đồ ăn trong tủ lạnh là thứ duynhất Diệp Tri Thu để lại trong những ngày cô ở đây. Anh chợt nghĩ, nếu mìnhkhông làm một điều gì đó, có lẽ sẽ phải chấp nhận một kết cục là hai người càngngày càng xa nhau.

Sắp xếp một kỳ nghỉ lãng mạn, đối với Hứa Chí Hằng mànói, đó không phải việc khó. Nếu không phải do thời gian không cho phép và côngviệc trước mắt còn bộn bề, anh còn có những kế hoạch hoành tráng hơn với độ sátthương cao hơn hẳn.

Tuy nhiên, sắp xếp được chuyến đi Tây Xung, anh khôngchỉ có mục đích khiến cho Diệp Tri Thu ngất ngây bối rối mà hoàn toàn bị khuấtphục trong sự quyến rũ của mình.

Cái anh cần là một địa điểm, một nơi choanh cơ hội để hai người trút bỏ mọi e ngại và thẳng thắn đối diện vớinhau.

Quả nhiên nỗ lực đó của anh đã được đền đáp xứng đáng.

Lầnđầu tiên anh trải qua cảm giác thẳng thắn không giấu giếm điều gì trước mặtngười khác, dù rằng sau đó ai về thành phố nấy, nhưng hố ngăn về khoảng cáchkhông hề làm mờ đi tình yêu sâu đậm đã có giữa hai người.

Hóa ra, ở bênngười mà mình yêu, sự cho đi và nhận lại về tình cảm thực sự tỉ lệ thuận vớinhau. Bây giờ, nghĩ về quãng thời gian hai người ở bên nhau, chỉ là một mình ônlại niềm vui đó, còn có đủ cho mình hay không thì anh khôngchắc.Bốn

Hứa Chí Tín khỏe mạnh và xuất viện, nhưngcuộc gặp của anh với vợ không vui vẻ gì. Hứa Chí Tín rõ ràng không có thói quenhạ mình nhận lỗi, còn vợ anh chỉ nói ngắn gọn rằng cô ấy đã tìm được luật sư:"Tôi yêu cầu được quyền nuôi con và chia đôi tài sản một cách hợp lý, chỉ thếthôi".

Hứa Chí Tín nói lạnh lùng: "Nếu cô đã muốn như vậy, tôi sẽ để luậtsư của cô nói chuyện với luật sư của tôi, có điều dù sao cũng từng là vợ chồng,tôi thấy không cần thiết phải làm như vậy".

Nhà vợ anh ở tỉnh ngoài, nêncô ấy không có nhiều bạn bè ở thành phố này, khi nói chuyện, đa phần họ khuyêncô nên suy nghĩ thực tế hơn. Cô lọc các thông tin quảng cáo trên báo, tìm đếnmột trung tâm tư vấn luật nghe nói có rất nhiều kinh nghiệm đại diện quyền lợithân chủ trong các vụ tranh chấp ly hôn. Khi tìm đến nơi, cô mới phát hiện, vănphòng tư vấn luật đó đặt trong một tòa nhà cũ kỹ, có treo một tấm biển nhỏ xíu.Ngồi quầy tiếp tân là một cô gái trang điểm lòe loẹt, còn vị luật sư tiếp cô thìmặc một áo sơ mi với chiếc cổ nhàu nhĩ, trên vai áo com lê bạc trắng còn vươngđầy gầu, nói tiếng phổ thông nhưng vẫn nặng giọng địa phương, cử chỉ cũng khôngcó khí chất của một luật sư chuyên nghiệp, khác hẳn với vị luật sư của Hứa ChíTín.

Ông ta nhiệt tình động viên cô kiện chồng ra tòa, hỏi kỹ cô có bằngchứng gì về tội phản bội của chồng không. Nếu cô có bằng chứng thì không đến nỗiphải trơ mắt ra mà nhìn kẻ thứ ba ngang nhiên trong bệnh viện khi mọi chuyện vỡlỡ. Về tình hình kinh doanh của công ty Hứa Chí Tín thì cô càng chẳng biết chútgì.

Sau khi đi ra khỏi tòa nhà, đối diện với cái nắng chói chang của mùahè Hàng Châu, cô cảm thấy đất trời cứ quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. Từ khi biếtHứa Chí Tín đi ngoại tình, cô không ăn uống được mấy, cả đêm trằn trọc, sức khỏegiảm sút.

Cố gắng gọi taxi, về đến nhà, cô bắt đầu sốt, ngã vật xuống ghếsofa, mãi không sao dậy được. Bé Minh Minh sợ quá, vội gọi điện cho bố, nhưng côđã giật lấy ống nghe và vứt mạnh xuống đất. Minh Minh càng sợ hãi nhìn mẹ, ngơngác không dám khóc nữa.

Cô ân hận vì cơn nóng giận vô cớ của mình, đưatay cho con trai và nói với giọng đã khản đặc: "Con ngoan, mẹ xin lỗi, mẹ khôngnên làm như vậy".

"Mẹ ơi, con muốn bố về nhà, có phải mẹ không cho bố vềkhông?"

"Ai bảo con thế, dạo này bố con bận lắm".

"Không đúng, mẹnói dối, bố nói với con rồi, bây giờ ở công ty đã có chú giúp đỡ, vì thế bố cónhiều thời gian chơi với con hơn."

Cô không biết nói lại với con thế nào,nghĩ đến việc phải giải thích với đứa con mới sáu tuổi thế nào là việc ly hônđây. Cô cảm thấy mình bất lực, chỉ muốn chìm luôn vào giấc ngủ dài không bao giờthức dậy nữa.

Cô ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong bệnhviện, Hứa Chí Tín đang đứng bên giường, thấy cô tỉnh lại, anh đưa cho cô một cốcnước và từ tốn nói: "Em cứ yên tâm nằm viện nghỉ ngơi một thời gian, tạm thời đểMinh Minh cho bà nội trông coi".

"Anh dám cướp con của tôi, tôi sẽ liềumạng với anh", cô bật dậy và hét lên.

Hứa Chí Tín đưa tay giữ chặt vaicô: "Em xem, giờ em ốm đau thế này, nếu cứ thế có khi mất mạng đấy. Đến ba ngườigiúp việc cũng bị em dọa mà sợ bỏ đi cả rồi, em khi thì ngủ cả ngày trong phòng,lúc thì ra đường vẩn vơ đến khi khuya lắc khuya lơ mới về, rồi gắt gỏng lungtung, ngay cả Minh Minh cũng bị em dọa sợ chết khiếp. Đợi đến khi tinh thần emổn định, lúc ấy mình nói chuyện về Minh Minh cũng chưa muộn".

"Anh ChíTín!", Hứa Chí Hằng đứng ngay trước cửa phòng bệnh, nhăn mặt gọi anh: "Anh rađây một chút, em có chuyện muốn nói với anh".

"Chị dâu đã như vậy rồi,sao anh còn chọc tức chị thêm nữa. Nói cho cùng, chị ấy cũng là vợ của anh, màchuyện này rốt cuộc cũng là lỗi ở anh, dù anh thật sự muốn ly hôn đi chăng nữathì cũng không cần phải đối xử với chị ấy như vậy."

"Ai bảo là anh muốnly hôn?"

"Từng lời nói và cử chỉ hiện nay của anh làm gì có ý muốn cảithiện mối quan hệ của hai người chứ? Chuyện của anh em thật không hiểunổi."

"Chí Hằng, em nghĩ bây giờ anh đi xin lỗi, chiều chuộng thì cô ấysẽ chấp nhận sao?"

"Lẽ nào anh tưởng ép đến đường cùng thì chị ấy sẽ cầuxin anh giữ lại cuộc hôn nhân này và bảo đảm sau này sẽ không hạch sách chuyệnriêng của anh sao?"

"Em coi anh là loại người nào vậy?", Hứa Chí Tín bựcbội nhìn thẳng em trai, "Chẳng lẽ em nghĩ anh đối phó với vợ mình như vậy sao?Từ khi tốt nghiệp đại học, cô ấy chỉ đi làm có hai năm, rồi lấy chồng ở nhàtrông nom gia đình, chẳng có kinh nghiệm sống gì cả. Cô ấy ở nhà có quát tháo vàđuổi mấy người giúp việc đi cũng chẳng sao, vất vả quá thì lại kiếm người khác,sự bực tức trong người cô ấy cũng phải có chỗ mà trút chứ. Nhưng bạn của cô ấyđều nói với anh rằng, cô ấy đi khắp nơi kể khổ đến mức họ không chịu nổi nữa.May mà cô ấy không biết tí gì về tình hình công ty, chứ không cứ cái kiểu làmloạn lên này, chưa chắc đã ly hôn được mà lại đem vô số rắc rối đến cho anh. Anhphải giúp cô ấy tỉnh táo lại, hiểu biết về những cạm bẫy của thế giớinày."Hứa Chí Hằng đành im lặng, anh nghĩ bạn của chị dâu mà phải đi tìm Hứa ChíTín để kêu ca về chị ấy thì cũng thật đáng thương, mà theo như tình hình hiệnnay của chị thì ly hôn rồi sẽ sống sao đây, thực sự khiến anh cũng chẳng còncách nào nữa.

"Em vào đó mà an ủi chị ấy, anh phải đi đây. Nói với chị ấylà Minh Minh sắp phải đi học rồi, lúc đó anh muốn đón chị ấy về để cùng anh đưaMinh Minh đến trường học".

Hứa Chí Hằng bước vào phòng, gọi tiếng "chịdâu", rồi anh không biết nên bắt đầu từ đâu. Chị dâu nằm trên giường mỉm cườituyệt vọng, hỏi: "Chí Hằng, cậu có biết tên của chị không?".

Hứa Chí Hằngthực sự không hiểu chị dâu mình đang nói gì, chị dâu nhìn lên trần nhà, nét mặtvô hồn: "Hồi nãy cô y tá vào tiêm gọi chị là bệnh nhân giường số ba mươi bảy,chị mới chợt nghĩ rằng, bố mẹ chồng gọi chị là con dâu, Minh Minh gọi chị là mẹ,lái xe hay người giúp việc thì gọi chị là cô Hứa, em lại gọi chị là chị dâu, cònanh trai em lâu lắm rồi chẳng gọi chị bằng tên gì cả, mà chỉ gọi một tiếng là mẹMinh Minh. Chị đã đánh mất bản thân mình rồi...".

"Chị dâu à , anh ChíTín không có ý đối phó với chị đâu, chỉ là anh ấy không quen hạ mình xin lỗi ai.Thực ra anh ấy biết mình đã sai rồi".

"Không, anh ta có thể cảm thấy cólỗi với chị, cảm thấy mọi chuyện đã làm tổn thương chị, dù sao chị cũng là mẹcủa con trai anh ta, chứ thực ra, anh ta không hề nghiêm túc nhận mình đãsai".

Hứa Chí Hằng không thể không thừa nhận chị dâu đã đúng, anh nói:"Chị cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng suy nghĩ quá nhiều, để tâm lý ổn định lại, cháuMinh Minh cũng sắp vào lớp Một rồi. Đến lúc đó, chị có thể suy nghĩ đến việc mởrộng phạm vi giao tiếp của mình, hoặc kinh doanh gì đó mà mình thích, đừng nêncả ngày cứ nghĩ về chuyện này như thế".

"Nói ra thì cứ như là cậu rấtbiết cách để thích ứng với tình trạng này ấy nhỉ. Đấy chỉ là đánh giặc trên giấythôi. Chí Hằng, một người phụ nữ đã sắp bốn mươi tuổi rồi, giao tiếp cũng ít cócơ hội, suốt ngày chỉ quanh quẩn với việc chăm chồng dạy con và chợ búa dọn dẹp,nhưng chị cũng thấy rằng người sẽ sống với chị cả đời không hề thỏa mãn với việctrong cuộc đời anh ấy chỉ có mình chi. Như thế chị có thể làm gì đây? Em đừngnói đến sự thất bại của chị nữa..."

"Em chưa bao giờ nói với chị về bạngái của em, chị dâu, khi mới quen nhau, cô ấy bị người tình đã gắn bó suốt sáunăm yêu đương bỏ rơi, buộc phải đổi chỗ làm mới kiếm được công việc có thu nhậphơn, như thế mới có đủ số tiền để chia tách rõ ràng quyền sở hữu căn hộ với đốiphương. Ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, dù vậy nhưng cô ấy không bao giờ thanthở kêu ca gì với em. Em nhắc đến cô ấy không phải để so sánh gì với chị, chị à,mỗi người phụ nữ đều có những cảnh ngộ khác nhau, nhưng cuộc đời này không baogiờ đặc biệt trọng đãi ai hay hà khắc với ai cả, tất cả đều phải dựa vào bảnthân để đạt điều mình muốn thôi."

Khi Hứa Chí Hằng ra khỏi bệnh viện thìmặt trăng đã chiếu xuống những ánh bạc. Vầng trăng tròn vành vạch đang tỏa ánhsáng dịu dàng xuống dương gian kia đâu biết rằng, ở đó không phải tất cả các giađình đều hòa thuận và hạnh phúc. Anh bấm số máy của Diệp Tri Thu, nghe thấytiếng sấm chớp ùng ùng ở đầu máy bên kia, và cả giọng nói dịu dàng của cô:"Nhưng... em vẫn muốn có anh bên cạnh".

"Thu Thu, anh cũng nhớ em, rấtnhớ." Tiếng sấm như muốn nhấn chìm giọng nói của cả hai, nhưng họ đều hiểu rõđối phương đang nghĩ gì.

Anh đã quyết định, sẽ ở bên cô suốt cuộc đờinày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.