Diệp Tri Thu nói muốn cải tiến công việc của mình không phải chỉ là nói xuông.Từ lúc còn ở Tố Mỹ, nhờ chế độ quản lý nghiêm khắc và khoa học, cộng thêm mộtông chủ sát sao mà cô đã quen với việc suy nghĩ thấu đáo về nhiệm vụ của mình vàphụ trách công việc đó đến cùng. Nhưng tình hình của Tín Hòa rõ ràng không giốngnhư vậy, thiết kế quản lý do cô đưa ra không mang lại hiệu quả như mong muốn,tinh thần trách nhiệm của cô chỉ đem lại hiệu quả là bà chủ càng rỗi rãi hơn,những người quản lý kinh doanh dưới quyền thì sung sướng, chẳng cần trách nhiệmgì hết vì tất cả đã có cô gánh vác.
Cô tập hợp bộ phận kinh doanh lại đểhọp, vài quản lý kinh doanh đến trước ngồi buôn dưa lẻ, toàn nói những chuyệnngoài lề của giới thời trang. Khi bước đến cửa, cô nghe thấy họ đang bàn tán vềTăng Thành.
"Tổng giám đốc Tăng lợi hại thật, nghe đâu âm thầm ly hônrồi, không như cái lão Ngô béo chồng của Ni Na, khi ly hôn còn làm ầm ỹ một hồikhiến việc làm ăn của công ty be bét, thế là thương hiệu đó mất hẳn uy tín trênthị trường."
Một người khác phụ họa thêm: "Chứ sao, ông Tăng là người nổitiếng thâm nho, lão Ngô béo làm sao mà bì được. Nghe đâu bà vợ định đưa con dicư sang Úc đấy."
Diệp Tri Thu nhíu mày, cô không muốn kẻ khác bàn luậnnhững chuyện riêng tư của Tăng Thành. Hôm qua cô gọi điện thoại cho Tân Địch, côấy đã nói với cô chuyện này, nhưng chỉ là sơ qua chứ không chi tiết như nhữnglới bàn luận kia. Tân Địch chỉ nói với cô rằng thời điểm chính thức ly hôn làtrước khi đi Bắc Kinh tham gia triển lãm. Tang Thành vốn có thói quen làm việckín đáo, không muốn chuyện riêng của gia đình ầm ỹ lên. Lần này ly hôn ông tacũng làm rất lặng lẽ nên chẳng ai dám đến gặp ông ta để trực tiếp hỏi han. Nhưngđiều đó đâu có cản trở gì đến việc tin tức cứ lan truyền khắp nơi, giới thờitrang lại được dịp có chuyện mà bàn tán với nhau.
Cô bước vào, bọn họ độtnhiên ngừng bặt, rồi lại háo hức chuyển sang chuyện trước mắt, tức là chuyện côsẽ trách phạt Tiểu Lưu như thế nào? Cô gái này là cháu của Lưu Ngọc Bình, kể ralỗi của cô ta không đến mức mọi người phải đắc ý như thế. Hiềm một nỗi cô tatính tình kênh kiệu, từ trước đến nay chẳng coi ai ra gì, thường xuyên lên mặtdạy dỗ cả Thẩm Tiểu Na chứ đừng nói đến những người khác trong bộ phận Kinhdoanh.
Tiểu Lưu ngồi một góc, cố gắng trấn tĩnh. Cô ta đã bị buộc phảithay đổi cách trang điểm và ăn mặc quái gở theo yêu cầu của Diệp Tri Thu, bâygiờ trông vẻ ngoài đã giống với một cô gái công sở. Cô ta gọi Lưu Ngọc Bình làcô, bà ta đối với cô rất tốt, nhưng cô ta cũng hiểu rằng Lưu Ngọc Bình là một bàchủ nghiêm khắc, ngay cả đối với con gái là Thẩm Tiểu Na chứ đừng nói đến cô tachỉ là cháu. Còn Tổng quản lý Diệp, tuy tuổi đời còn trẻ và luôn nói năng ôn hòanhưng rõ ràng là yêu cầu đối với nhân viên và bản thân là rất cao. Chưa cần nóiđến toàn bộ phận Kinh doanh, ai cũng phải thừa nhận quyền lực tuyệt đối của cômà ngay cả loại kiêu căng như Thẩm Tiểu Na cũng phải nể phục cô vài phần. TiểuLưu chỉ có cách chờ đợi sự an bài của số phận và thầm nghĩ "Cùng lắm thì bỏviệc".
Nhưng Diệp Tri Thu chỉ tổng kết về tình hình kinh doanh nói chung,đưa ra kế hoạch tháng tới để trưng cầu ý kiến mọi người, sau cùng mới nhắc đếnsự cố về giao hàng. Cái làm mọi người ngạc nhiên là cô nêu đích danh tên củaquản lý kinh doanh phụ trách bốn điểm tiêu thụ đó, bảo ông ta nhận trách nhiệmtrong vụ này.
Người phụ trách vùng đó họ Chu, là bạn học cũ của Lưu NgọcBình, cũng là một người có thâm niên làm việc. Ông ta rõ ràng rất ngạc nhiên:"Tôi không cho rằng mình phải chịu trách nhiệm gì cả, tôi đã liên lạc ổn thỏavới khách hàng, đồng thời cũng phù hợp với nguyên tắc về giao hàng và đổi hàngdo Tổng quản lý Diệp quy định."
"Chức trách chủ yếu của một quản lý kinhdoanh là khai thác và chăm sóc khách hàng. Chăm sóc như thế nào, tôi nghĩ điềuđó không cần phải nói nhiều. Nếu chỉ là lên danh sách mặt hàng theo yêu cầu củakhách hàng rồi không cần quan tâm thì cần gì đến chức trách trung gian là quảnlý kinh doanh nữa, cứ trực tiếp thông qua trợ lý bán hàng đưa đơn hàng xuống khocông ty luôn là được. Nhưng như thế các vị có thấy khả thi không?"
Đếnbảy, tám vị quản lý kinh doanh mỗi người phụ trách đơn hàng một khu vực riêngtrên khắp nước, đều ngồi im không nói. Diệp Tri Thu nhìn lướt qua mọi người mộtlượt rồi nói: "Sai lầm của Tiểu Lưu rất rõ ràng, cô ta đã cẩu thả, lại thiếutinh thần chủ động phối hợp với khách hàng nên chắc chắn sẽ phải nhận kỷ luật.Qua đây tôi cũng phải kiểm điểm lại bản thân. Đây là lần đầu tiên tôi để cô ấytự mình giải quyết chuyện giao hàng. Tuy tôi cũng đã nhắc nhở kỹ lưỡng tất cảvấn đề rồi nhưng không ngờ các vị ở đây lại quen với việc tôi là người thẩm địnhcuối cùng nên đều không đả động đến trách nhiệm của bản thân là phải đối chiếulại đơn hàng cho khách hàng. Vì vậy bắt đầu từ hôm nay, mọi người đều phải căncứ vào quy tắc của công việc bán hàng và suy nghĩ lại lần nữa về bản thân xemcái gì phải làm mà vẫn chưa làm. Tôi hy vọng mọi người nhận thức lại và có sựthay đổi. Từ nay về sau, không phải việc gì tôi cũng đích thân nhúng tay vào,mọi người phải hoàn thành công việc của mình chứ đừng trông chờ tôi đi giảiquyết những hậu quả do các vị gây ra."Đây có lẽ là lần đầu tiên cô phê bình với giọng khá gay gắt, không ai nóithêm câu gì. Đợi đến khi cô tuyên bố giải tán, mọi người đều lặng lẽ đi ra, cònTiểu Lưu ở lại với nét mặt ấm ức, đưa tờ hóa đơn thanh toán cho cô ký tên. Côcảm thấy buồn cười, nói: "Trông thái độ cô như vậy, không phục phảikhông?"
"Tổng quản lý Diệp, không phải đâu." Tiểu Lưu cố nhướng mắt đểngăn dòng lệ "Em phục chứ, em chỉ tức bọn họ câu kết với nhau để bắt nạt em rồixem em bị phạt thảm hại như thế nào".
"Bắt nạt?" Diệp Tri Thu nghiêm sắcmặt, "Cô không phải là trẻ con nữa, mà những người đang làm việc cũng đều làngười lớn cả. Trong công việc có sơ suất cũng là bình thường thôi, nhưng lỗi màcô gây ra thì chỉ cần cẩn thận một chút là có thể tránh được. Nhiệm vụ của cô làphải phối hợp và hổ trợ các quản lý kinh doanh, nếu cô cho rằng họ đang bắt nạtcô thì làm sao mà phối hợp được".
Tiểu Lưu bậm môi không nói, Diệp TriThu lắc đầu: "Tôi đã xem sơ yếu lý lịch của cô, trước khi làm ở đây, cô đã làmlễ tân và bán hàng ở công ty bất động sản của Tổng giám đốc Thẩm chưa đầy haitháng. Nếu cô trân trọng công việc đang làm thì cô phải xem xét lại thái độ làmviệc của mình và cả cách thức quan hệ với đồng nghiệp nữa, thôi giờ cô về làmviệc đi."
Diệp Tri Thu đứng dậy đến bên cửa sổ, bên ngoài chỉ là các côngxưởng vuông vức xếp thành dãy chứ chẳng có phong cảnh gì. Cô vươn vai để thưgiãn một chút. Sự bực tức của cô hôm nay thực ra không chỉ bởi sai sót của TiểuLưu. Rất nhiều quản lý kinh doanh của Tín Hòa đã theo bà Lưu Ngọc Bình nhiềunăm, tự cho mình có công lao, trở nên lười nhác và tùy tiện, thích làm gì thìlàm. Cái ông quản lý họ Chu kia cứ cho rằng mình sẽ ngồi vào cái ghế Tổng quảnlý kinh doanh nên bây giờ đương nhiên là ngấm ngầm hậm hực với cô. Cô đã phảigiải quyết hậu quả cho bọn họ quá nhiều lần rồi. Cô cũng đã đưa quy chế làm việcmới nhưng họ chẳng cải tiến là bao. Cô quyết tâm không thể hao mòn sức lực vàocái công việc có tính sự vụ này nữa nên quyết định phải nói thẳng thắn trước mặthọ. Thấy sự phản ứng của họ như vậy, cô cũng không tin là một lần nổi giận đã đủlàm bọn họ thay đổi, cô đoán rằng quá trình cải tiến này sẽ chẳng dễ dàng gì.Nhưng cô cần giải phóng bản thân và nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Chiềuthứ Bảy, Diệp Tri Thu ở mãi Giang Nam cùng một giám đốc siêu thị thảo luận vềchiến dịch giảm giá khuyến mãi sắp tới, tiện đường, cô về nhà thăm bố mẹ để kiếmmột bữa cơm ngon. Bố mẹ cô vui mừng khôn xiết, mẹ vội vang đi chợ mua đồ, còn bốnhìn cô nghẹn ngào, cuối cùng ông nói: "Thu Thu à, thứ Bẩy tuần sau con khôngcần phải về nhà đâu".
Diệp Tri Thu đang nghĩ về kế hoạch phát thẻ giảmgiá rắc rối của siêu thị, nghe bố nói thế cô ngớ người ra. Bố mẹ cô vẫn trách côít về thăm nhà, mấy lần gọi điện mà cô cũng chẳng về. Nhưng cô kịp hiểu ra vấnđề, thứ Bảy tuần sau Phương văn Tĩnh đã nói với cô sẽ tổ chức hôn lễ với Phạm AnDân, chắc chắn sẽ có lễ ra mắt ở khu tập thể này. Tuy khu tập thể của nhà máyrất rộng nhưng chắc chắn bố cô chẳng muốn cô trở về để tận mắt chứng kiến cảnhđó.
Còn bố mẹ thì sao? Đã ở tập thể với nhau thì có nghĩa là chẳng cóđiều gì bí mật cả, việc cô và người yêu bỏ nhau đã lan khắp khu rồi. Cô ít vềnhà coi như tai điếc chẳng biết gì nhưng còn bố mẹ chắc chắn đã phải nghe rấtnhiều. Thứ Bảy tuần sau, có lẽ họ phải chọn cách đóng chặt cửa mà không bước rakhỏi nhà. Cô thầm mắng mình chậm hiểu: "Bố à, con biết rồi, con đi ra đây mộtlát rồi về ngay".
Cô vội vội vàng vàng xách túi bước ra khỏi nhà. Cô đếnmột trung tâm du lịch gần nhà nhất rồi hỏi họ danh sách tour trong tuần tới. Côxem xét kỹ rồi đăng ký một tour dành cho hai người, thứ Năm xuất phát, sau đó đikhắp vùng Giang Nam ngắm cảnh mùa Xuân tươi đẹp của tháng Ba. Cô quẹt thẻ thanhtoán rồi trở về.
Về đến nhà, cô nghe tiếng mẹ đang cằn nhằn bố: "Ông lạinói linh tinh gì với Thu Thu đấy? Ông lại bắt con ông đừng về cái nhà này nữaà?"
Cô mở cánh cửa chống trộm và đi vào nhà, cười nói với bố mẹ: "Tại saocon lại không về nhà nữa chứ? Về đến nhà là con được cơm bưng nước rót tậnmiệng, sướng nhất trần đời".
Bố mẹ cô thấy thái độ của con gái vui vẻ nêncũng yên tâm. Mẹ định đi vào bếp thì cô đưa cho bà tờ lịch trình chuyến du lịchvà giấy biên nhận, nói: "Bố mẹ, thứ Năm tuần sau xuất phát nhé, cả hành trìnhbảy ngày, tour này chuyên dành cho đối tượng trung niên và lão niên đấy: Conthấy lịch trình sắp xếp rất phù hợp, không quá gấp gáp nên sẽ không mệt, bố mẹđi chơi vui vẻ nhé!"
Hai ông bà ngạc nhiên nhìn nhau, bố cô nhíu mày nói:"Cần gì phải tốn kém thế con, lãng phí quá".
"Bao nhiêu năm rồi bố mẹ cóđi du lịch cùng nhau đâu? Năm sau con có mấy ngày nghỉ phép, con sẽ đưa bố mẹ ranước ngoài thăm thú một chuyến. Con thấy giá đi này rẻ đấy, bây giờ lại là thờiđiểm đẹp nhất của Giang Nam. Nếu đợi đến kỳ nghỉ mồng Một tháng Năm thì nhấtđịnh sẽ đông mà giá lại tăng nữa. Hơn nữa con đã trả hết tiền rồi, người takhông cho hủy đâu, nếu bố mẹ không đi mới là lãng phí lớn đấy."
Mẹ cô quả thật rất hiểu tâm trạng con gái lúc này nên lườm bố cô một cái: "Đichứ, con gái mua vé cho mình đi chơi, tội gì mà không đi". Tuy nói vậy nhxng mắtbà ươn ướt, bà thấy thương con gái tội nghiệp của mình mà không biết nói gì đểan ủi.
Diệp Tri Thu coi như mình không nhìn thấy biểu cảm ấy, cô ngó đầunhìn vào làn thức ăn của mẹ: "Rau cải cúc này, củ sen này, con thích nhất đấy.Mẹ ơi, làm nhanh lên, ăn xong con còn có hẹn với Tiểu Địch nữa đấy."
Mẹcô đồng ý nhưng vẫn không đứng dậy, bà nói: "Thu Thu à, có người bạn của bố conmuốn giới thiệu cho con một anh chàng, anh ta là viên chức nhà nước, con xem cólúc nào tiện thì gặp mặt người ta một chuyến."
Diệp Tri Thu lặng người,chỉ ú ớ: "Để thêm một thời gian nữa rồi tính mẹ ạ, bây giờ con bậnquá."
Bố cô nghiêm nét mặt: "Con có bận đến mấy cũng không thể để lỡ việclớn của đời người được , như thế chẳng mấy chốc mà thành gái già đấy. Đừng cónói với bố là con còn vấn vương cái thằng ấy nhé, con gái của bố không thể yếuđuối như thế được."
Diệp Tri Thu đành nói: "Thực ra không kết hôn mà sốngmột mình cũng rất tốt, con không thể đi xem mặt một người đàn ông chỉ vì mongmuốn lấy chồng được". Thấy bố mẹ trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn mình, cô cảm thấynói ra câu này thật là thất sách quá, đành phải cười mà chữa lại: "Bố mẹ đừngnghĩ gì nhé, con chỉ nói thế thôi chứ không phải thật đâu, mẹ đi làm cơm đi,việc gặp mặt từ từ rồi tính cũng được mà."
Ăn cơm trưa xong, Diệp Tri Thucảm thấy dạ dầy đã được bù đắp phần nào nhưng tinh thần thì vẫn còn là một gánhnặng. Chào tạm biệt bố mẹ, trong lòng cứ canh cánh làm thế nào để hủy chuyện gặpmặt với anh chàng viên chức kia. Cô chẳng nói đến mối quan hệ của cô và Hứa ChíHằng với bố mẹ mặc dù bây giờ cô vẫn độc thân. Cô cũng chẳng có tâm trí đâu màđi xem mặt người đàn ông khác với mục đích lấy chồng. Nhưng làm bố mẹ thì đươngnhiên luôn mong muốn con có cuộc hôn nhân hạnh phúc, thật sự cô không muốn bố mẹphải vì mình mà đau lòng lần nữa.
Bất giác đi đến bến phà, cô ngạc nhiênnhưng rồi nghĩ lại, mình chẳng dám vào căn nhà mình bỏ tiền ra mua đã là việckém cỏi rồi, bây giờ ngay cả đi phà qua sông cũng không dám thì thật là đúng nhưbố nói mình "quá yếu đuối". Cô nhìn đồng hồ, phà sắp rời bến rồi. Cô đến bên cửabán vé mua vé, rồi bước xuống từng bậc thang. Đúng lúc đó nhân viên trên phàchuẩn bị tháo dây thừng cho phà rời bến, cô vội vàng nhảy một bước lên phà, trờichiều rồi nên người đi khá đông, cô kiếm một chỗ ngồi gần lan can. Chiếc phà từtừ rời bến, những cơn gió mát nhẹ nhàng mơn man khuôn mặt, trên mặt sông có mộtvài chú chim nhỏ bay vòng vòng trên mặt nước, quang cảnh dễ khiến tâm trạng conngười trở nên thư thái.
Cô nghĩ, cứ muốn trồn tránh chính mình như vậythật là mệt mỏi. Chuyện cũ đã là quá khứ, nếu không còn như ý nữa thì tốt nhấtlà nên vứt bỏ nó đi. Nếu bản thân mình không thể thoát ra nổi những câu chuyệnđã trở thành quá khứ ấy thì bố mẹ mình làm sao mà thỏa mái được.
Hứa CúiHằng gọi điện cho cô, anh nghe trong điện thoại có tiếng còi dài, anh hỏi:"Không phải em đang ngồi ngẩn ngơ hóng gió bên sông chứ?"
"Em đang đi phàqua sông, những cơn gió thổi đến thật dễ chịu. Bữa tiệc thế nàoanh?"
"Mới hết tiết mục lãnh đạo phát biểu, bây giờ lại đến đại diện củacác nhà máy trong khu công nghiệp, còn lâu lắm em ạ."
Hứa Chí Hằng đangdự tiệc chiêu đãi ở khách sạn để chào mừng lễ kỷ niệm năm năm thành lập khu côngnghiệp. Tuy khách mời rất đông nhưng anh cảm thấy thật vô vị. Vu Mục Thành vừalên phát biểu, công ty của anh ta là lứa đầu tiên của khu công nghiệp, bây giờlại kiêm nhiệm thêm chức phó chủ tịch hội đồng quản trị của công ty linh kiện ôtô nên đành đại diện công ty cảm ơn sự quan tâm của các cấp lãnh đạo. Anh taphát biểu rất ngắn gọn.
Lúc này người dẫn chương trình giới thiệu TăngThành lên phát biểu và giới thiệu Tập đoàn Tố Mỹ là nhà máy đầu tiên trong khucông nghiệp được vinh danh thương hiệu nổi tiếng toàn Trung Quốc, cũng là tậpđoàn tiên phong trong lãnh vực thời trang ở vùng này. Diệp Tri Thu bất giác giậtmình khi nghe thấy tiếng giới thiệu tên của Tăng Thành ở đầu giây bênkia.
"Sếp cũ của em đang lên phát biểu đấy."
Khi còn làm ở Tố Mỹ, Diệp Tri Thu đã biết ông ta muađất trong khu công nghiệp để chuẩn bị xây dựng xí nghiệp thời trang, hình nhưvẫn còn dự án bước hai nữa, cô nói: "Em sắp lên bờ rồi, em đi gặp Tân Dịch cáiđã".
"Vậy nhé, sau khi kết thúc tiệc ở đây, anh sẽ đến đón em ngay." HứaChí Hằng nhìn thấy Lý Tư Bích đang điệu điệu đàng đàng tiến về phía mình, anhtắt di động đi.
Lý Tư Bích mặc một bộ đồ màu trắng sữa, nhìn cô vừa sangtrọng vừa quyến rũ: "Chào anh Chí Hằng."
"Tư Bích, chào cô, cô đến đểviết bài phải không?"
"Vâng, chúng tôi đang phối hợp với cơ quan chủ quânlàm chùm tin tuyên truyền. Chí Hằng, anh thật chẳng nể mặt gì cả, lại để cho bảnthảo phỏng vấn của tôi gửi đến Chiết Giang rồi bặt vô âm tín luôn".
"Xinlỗi cô, chắc là chủ tịch hội đồng quản trị bận quá nên chưa kịp xem đấy." HứaChí Hằng chỉ tay về phía Vu Mục Thành vừa bước xuống khán đài: "Anh Vu đây làphó chủ tịch hội đồng quản trị, anh ta cũng có ý là không muốn tuyên truyềnquảng cáo quá nhiều, vậy nên thật sự xin lỗi."
Lưu Tư Bích đã nhận rangười vừa lên khán đài phát biểu mặc bộ com lê thẳng nếp, giọng nói truyền cảmdễ nghe kia chính là người hôm nọ uống rượu với Hứa Chí Hằng và lái chiếc xeCitroen nữa, bất giác cô thầm trách mình đã không đánh giá đúng người, rồi mỉmcười nhẹ nhàng nói với anh ta: "Nhìn cách lái xe của Tổng giám đốc Vu là biếtngay anh là người sống kín đáo rồi."
Vu Mục Thành lịch sự gật đầu với LýTư Bích, rồi nói: "Chí Hằng, Tổng giám đốc Tăng sau này sẽ trở thành hàng xómcủa mình đấy".
"Ố,thế thì cái công trường đang thi công ngày đêm lấm lembùn đất kia chính là của ông ta." Hứa Chí Hằng nghĩ ngợi nhìn về phía Tăng Thànhđang đứng phát biểu trên khán đài. Ông ta mặc com lê màu gris, dáng người hơigầy, vẻ mặt thâm trầm mà cũng đủ khiến người ta sợ hãi, đúng là kiểu người mà takhó có thể quên được.
Lý Tư Bích góp chuyện: "Đúng vậy! Tập đoàn của Tổnggiám đốc Tăng phát triển rất nhanh, ông ta vừa đầu tư một hạng mục công nghiệpthời trang mới trong khu vực công nghiệp, mà nghe đâu có thể đó sẽ trở thành khuvực sáng tạo thời trang. Ông ta làm việc rất phóng khoáng, là nhân vật sừng sỏtrong giới thời trang ở vùng này. Các bộ trang phục cung cấp cho người dẫnchương trình của đài chúng tôi toàn do Tố Mỹ tài trợ. Các anh là hàng xóm thìthật hay, đợi chút nữa tôi sẽ giới thiệu để mọi người làm quen."
TăngThành cũng phát biểu ngắn giống Vu Mục Thành, khi ông đi xuống, Lý Tư Bích niềmnở đi đến nói với ông ta vài câu. Rồi ông ta theo Lý Tư Bích đến chào hỏi HứaChí Hằng: "Chào anh Hứa, chúng ta lại gặp nhau rồi".
Hứa Chí Hằng cườinói: "Tổng giám đốc Tăng, xin giới thiệu với ông đây là bạn tôi, Vu MụcThành".
Tăng Thành và Vu Mục Thành bắt tay nhau:"Thật thất lễ, lúc nãythấy anh Vu phát biểu mới biết chúng ta là hàng xóm. Công trường của chúng tôiđang thi công, chắc đã ảnh hưởng đến vấn đề đi lại của công ty các vị, nhất địnhtôi sẽ khôi phục lại nguyên trạng trong thời gian sớm nhất".
"Tổng giámđốc Tăng khách khí quá, không sao đâu, công ty linh kiện ô tô hiện nay do ChíHằng phụ trách, mọi người đều là hàng xóm, hai người lại đã quen biết nhau rồi,có gì mà không thương lượng được chứ."
Tăng Thành không tiếp chuyện thêmnữa, ông gật đầu với mọi người: "Xin lỗi các vị, tôi có chút việc, tôi phải quabên kia chào vài người bạn."
Vu Mục Thành tiện thể hỏi Hứa Chí Hằng: "Saocậu lại quen với ông Tăng này thế?"
"Ông ấy là sếp cũ của bạn gái tớ, tớcùng cô ấy đi xem trình diễn thời trang và gặp ông ta."
Lý Tư Bích nhướngmày, cười vồn vã hỏi: "Ô, bạn gái của anh Chí Hằng làm về lĩnh vực thời trang à?Bây giờ đang làm việc ở công ty nào vậy?"
Chí Hằng tuy có chút bực mìnhvì cô ta lắm chuyện nhưng anh cũng trả lời.
"Ồ, thế thì cô ta không sángsuốt lắm rồi. Tố Mỹ là công ty hàng đầu trong lĩnh vực thời trang ở đây, bất kểlà ở phương diện phát triển trong tương lai hay là ở chế độ đãi ngộ với nhânviên. Còn Tín Hòa chỉ là xí nghiệp hạng hai thôi.
Hứa Chí Hằng vẫn khôngthay đổi sắc mặt trả lời: "Cô ấy là người rất có chủ kiến và có kế hoạch rõràng cho tương lai của mình".
Vừa hay có người vẫy gọi Lý Tư Bích, TưBích cười nhẹ và chào: "Xin lỗi hai anh, tôi sang bên kia một chút."
Thấycô ta đã đi rồi, Vu Mục Thành qua ra nhìn Hứa Chí Hằng, cười và lắc đầu. Hứa ChíHằng cười hỏi lại: "Thế là ý gì đấy?"
'Cậu đổi sang chiếc xe Citroen màchạy đi, tớ đảm bảo sẽ đỡ đi rất nhiều chuyện phiền phức đấy."
"MụcThành, cậu đánh giá quá thấp sức hấp dẫn của mình đấy. Citroen đã là gì đâu, nếucứ như cậu nói thì ông anh mình lái con xe của anh ấy đến đây chắc là càng nguyhiểm."
Vu Mục Thành vỗ vai Chí Hằng cười to: "Thôi được, coi như đó làsức hấp dẫn của cậu, mình thừa nhận. Cậu sắp sếp một buổi nào đó mời cô Diệpcùng ăn cơm với bọn mình, cũng là để mình và Tạ Nam biết mặt cô ấy."
ChíHằng gật đầu cười. Cái kiểu tiệc rượu như thế này thì bàn chuyện nhiều hơn là ănuống, lãnh đạo các cấp ở khu công nghiệp liên tiếp đến chúc rượu, phải đến chíngiờ mới giải tán. Anh bước ra, thấy Lý Tư Bích đang vẫy tay tạm biệt Tăng Thành,còn Tăng Thành lái chiếc Audi rời đi. Lý tư Bích quay lại phía anh, nửa đùa nửathật: "Chí Hằng, hôm nay anh có tiện đưa tôi về không? Anh quay phim đưa tôi đếnđây nhưng lúc về tôi và anh ấy không tiện đường."
Chí Hằng đương nhiênchỉ còn cách mở cửa xe mời cô lên. Lý Tư Bích ở một khu dân cư cao tầng gần hồtrung tâm thành phố cách khách sạn không xa lắm. Khi xe dừng lại, Lý Tư Bíchquay đầu cười: "Chí Hằng, vẫn còn sớm lắm, lên nhà tôi ngồi uống tách cà phênhé, lúc nãy có người bạn mang về cho tôi ít cà phê Brasil, đúng là có vị cỏthơm, mùi vị rất tuyệt."
"Ý kiến rất hay" Chí Hằng khôn khéo nói: "Cóđiều thật ngại quá, bây giờ tôi phải đi đón bạn gái, nếu đến muộn quá e rằng côấy sẽ giận. Tư Bích, Cảm ơn cô nhé! Tạm biệt".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]