Chương trước
Chương sau
Khi đến ga tàu Bắc Bình Tây đã là bảy giờ sáng. Vừa mới xuống tàu, dù đã có sựchuẩn bị về tâm lý, Diệp Tri Thu vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.Thẩm Tiểu Naăn mặc còn mỏng manh hơn cô, vì lạnh quá mà kêu than oai oái. Hai người đi vộivào chỗ chờ xe, phải chờ một lúc lâu mới đến lượt lên taxi. Bắc Kinh vào sángsớm mà xe cộ vẫn tắc ùn ùn. Khách sạn mà Diệp Tri Thu đặt phòng gần Triển lãmQuốc tế, cô nhắm mắt tĩnh tâm một lúc, còn Thẩm Tiểu Na thì ảo não kêu ca: "Đimáy bay có phải hay hơn không, việc gì phải đi tàu hỏa chứ, thật ầm ĩ, cả đêmchả ngủ được mấy, còn bây giờ thì đường sá tắc thế này đây."

"Ngày mai mẹcô đến cũng đi tàu hỏa đấy, tiết kiệm một chút đi cô ạ. Nếu cô đi công tác quenrồi thì cũng thấy bình thường thôi."

"Thấy bình thường sao được, nếu muagiá giường mềm thì còn khá một chút".

"Nếu thế phải ở chung với hai gãđàn ông lớn đùng trong một khoang giường mềm thì cô tính sao?" Diệp Tri Thu chánngán, nghĩ đi cùng cô gái này thật là tự kiếm dây buộc mình.

Quả nhiênThẩm Tiểu Na tiếp tục than vãn: "Sau này nếu đi công tác, nhất định tôi sẽ đimáy bay, không bao giờ đi tàu hỏa nữa".

Diệp Tri Thu không thèm đáp lời,chỉ nhìn dòng xe đang chạy bên ngoài cửa.

"Ấy, thật là không đến Bắc Kinhthì không biết người Trung Quốc có tiền đến độ này." Thẩm Tiểu Na nhìn chiếc xeAudi Q8 đi ngay cạnh sườn chiếc taxi mà than thở, " Chị Thu Thu, kế hoạc hôm naynhư thế nào?"

"Chúng ta nhận phòng, cất đồ đạc, rồi cô đến trung tâmthương mại và khu triển lãm nguyên liệu bên đó, còn đi gặp chủ các đại lý trướcđây."

"Thế á, tôi tưởng tôi sẽ đi cùng chị chứ? Đi một mình thì chánchết!"

"Thế cô tưởng đến đây để vui chơi hả?" Diệp Tri Thi khóc dở mếudở: "Có muốn đi với tôi cũng được nhưng tôi nói trước, cô không được kêu mêt,không được lèo nhà lèo nhèo."

Thế nhưng, mệt mỏi lắm mới đến được kháchsạn thì Thẩm Tiểu Na đã bắt đầu lèo nhà lèo nhèo: "Khách sạn kiểu gì thế này?Chắc chỉ được hai sao, phong cảnh bên ngoài rõ xấu, sảnh thì vừa nhỏ vừa tối,kiểu này nhất định là phòng ốc tệ lắm, sao lại phải ở đây chứ?"

Nhân viênlễ tân nhìn cô với ánh mắt khó chịu. Diệp Tri Thu vừa đưa chứng minh thư cho lễtân vừa nói với Thẩm Tiểu Na: "Phải tiết kiệm một chút, Đại tiểu thơạ!""

"Tại sao phải tiết kiệm chứ, đi công tác mệt thế này, ở thỏa mái mộtchút chẳng phải là điều cần thiết sao? Mẹ tôi chắc không bủn xỉn đến mức nàychứ? Với vị trí của tôi phải được ở một chỗ tốt hơn chú?"

"Tôi bảo cô làtiết kiệm chút nước bọt ấy. Mai là lễ khai mạc Triển lãm Thời trang, chắc chắntrung tâm triển lãm sẽ chật cứng người, khách sạn ở gần đó, mình đi bộ vài phútlà đến, cũng phải nhờ vả và mãi mới đặt được phòng đấy cô ạ."

Thẩm TiểuNa lúc này mới im miệng. Làm thủ tục xong, Diệp Tri Thu vào phòng lập tức tắmgội thay quần áo. "Tôi đã hẹn với người ta rồi, hai mươi phút sau phải xuất phátđấy, cô muốn đi cùng tôi thì khẩn trương lên."

Thẩm Tiểu Na tay chânluống cuống mở va ly hành lý, trong nháy mắt đã bầy quần áo đầy giường, Diệp TriThu lúc này mới biết tại sao cô ta lại mang một cái va ly to đùng như vậy, bấtgiác than thở: " Đi gặp khách hàng, chỉ cần ăn mặc bình thường thôi, đi giầy đếbằng mới đi bộ được lâu." Cô dừng lại để câu nói tiếp theo không buột ra miệng,chỉ nghĩ trong lòng "Tôi sắp thành mẹ cô rồi!"

Sau một ngày chạy đôn chạyđáo khắp nơi, gặp mặt bàn bạc với một số khách hàng cũ, rồi đến thăm một siêuthị nằm ở nơi hang cùng ngõ hẻm nhưng cũng có gian hàng của Tín Hòa, Thẩm TiểuNa mệt đến mức hai con mắt thất thần, kéo lê từng bước, đến bữa không ăn nổicơm, tâm phục khẩu phục Diệp Tri Thu."Bắc Kinh rộng thật đấy! Trời ơi, hóa ra công việccủa chị vất vả đến thế".

"Khi mẹ cô đến, nhớ nói câu đấy với bà ấy nhé! Àmà thôi, chẳng phải nói đâu. Tôi đoán bà ấy biết rất rõ, bà ấy cũng phải trảiqua những công việc đó mới được như ngày hôm nay chứ." Diệp Tri Thu cười nói vớicô ta: "Tốt rồi, bây giờ công việc coi như đã hoàn tất, cô muốn đi đâu tùyý."

Thẩm Tiểu Na "hứ" một tiếng rồi trả lời: "Tôi làm gì còn sức mà chơinữa? Chỉ muốn về phòng ngủ thôi. Chị thấy tôi thật vô tích sự đúngkhông?"

"Cô nhịn đến bây giờ mới kêu mệt thì chứng tỏ không phảithế".

Hai người về khách sạn, nằm dài trên giường của mình để nghỉ ngơi.Nhưng Thẩm Tiểu Na đúng là còn trẻ, nằm được một lúc đã bật người lên, nói rằngmuốn đến quán rượu Hậu Hải. Diệp Tri Thu xua tay: "Tôi thì hết sứcrồi".

Thẩm Tiểu Na tắm xong thay quần áo và trang điểm, cách ăn mặc củacô ấy đúng là kiểu điển hình để đi bar - chiếc áo dệt dài tay để hở vai, quầnsoóc và đôi giầy bốt cao. Diệp Tri Thu phải công nhận là nhìn cô ta thật gợicảm. Cô nghĩ rằng nếu mình cứ dặn dò nhiều quá thì đúng là thành mẹ người tamất. Nhưng cô không thể không nói: "Cô là con gái, đi một mình chú ý an toànnhé, tối đừng về muộn quá!"

Thẩm Tiểu Na tỏ ra ngoan ngoãn gật gật đầurồi đi ra. Diệp Tri Thu sau khi nghe xong cú điện thoại của Hứa Chí Hằng, cô dựavào thành giường, mở máy tính xách tay ra tóm tắt tình hình công việc đi gặpkhách hàng trong ngày. Lúc còn chưa đi công tác, cô thấy thái độ của Lưu NgọcBình có vẻ không muốn phát triển thị trường ở Bắc Kinh nữa, tuy nhiên công việccủa cô vẫn phải hoàn thành đúng hẹn.

Nhìn đồng hồ, đã sắp tám giờ rồi,Diệp tri Thu lấy điện thoại gọi cho Tân Địch.

"Thu Thu, đến bắc Kinhchưa?"

"Đến rồi, đang ở khách sạn. cậu chuẩn bị cho cuộc trình diễn thếnào rồi? Chắc công việc cung hưởn hưởn rồi nhỉ?"

"Haizzz, tớ còn chẳng cóthời gian đi xem địa điểm trình diễn bài trí đến đâu rồi cơ. Vừa mới làm việcvới các người mẫu, bây giờ tớ đang ở phòng sửa sang lại các bộ trang phục sẽtrình diễn vào ngày mai. Trước đây toàn là cậu đốc thúc chuyện bài trí sân khấuvà kết hợp trang phục, còn giúp tớ về khâu quyết định của phần trình diễn, bâygiờ tớ phải tự làm hết. Thu Thu này, nếu cậu rảnh rỗi thì qua giúp tớ một chútnhé."

Diệp Tri Thu có vẻ hơi ngần ngại, giúp đỡ tân Địch thì không nề hàgì nhưng cô rất ngại chạm mặt Tổng giám đốc Tăng. Nhưng nghĩ lại, Tăng Thành vốncó cách quản lý rất độc lập, không bao giờ can thiệp vào những việc đã giao chocấp dưới toàn quyền quyết định. Trước đây bài trí các địa điểm trình diễn, ôngta luôn đến sau cùng quan sát tình hình. Cô nói: "Thế cậu ở phòng bao nhiêu đểtớ qua."

Tân Địch ở một khách sạn năm sao ngay cạnh Tiển lãm Quốc tế,Diệp Tri Thu mặc một chiếc áo khoác thể thao dầy, cầm túi và đi bộ qua đó. lêntầng gõ cửa, người ra mở cửa là Tiểu Vương - cô trợ lý của Tân Địch. Tiểu Vươngvừa nhìn thấy cô đã thân mật: "Chị Thu Thu." Cô bước vào trong, đây là một cănhộ lớn, trên ba giá treo đầy các bộ trang phục, phần lớn là trang phục mùa hè.Trên ghế sofa bầy đầy các loại phụ kiện như túi da, giầy, khăn quàng cổ. TânĐịch đang cùng các trợ lý thiết kế phối hợp từng bộ trang phục lại vớinhau.

Diệp Tri Thu bỏ túi xuống, cởi áo khoác, lập tức bắt tay vào phânloại từng bộ trang phục theo mầu sắc rồi chia các phụ kiện ra từng loại. Cô quansát bản đồ sân khấu trình diễn rồi sắp sếp các bộ trang phục sao cho hợp lý, lạinhờ các trợ lý tiến hành phối hợp, sau đó cô lấy bút và giấy ra đánh dấu thứ tựtrang phục sẽ lên sân khấu.

Tân Địch thở phào: "Cậu cứu mạng tớ rồi đấy,tớ không ngờ công việc sắp sếp trang phục lại phiền phức đến vậy."

"Hômnay sắp sếp sơ bộ thế đã, mai các công ty tham gia triển lãm sẽ được vào trước,lúc đó mình sẽ treo trang phục theo đúng thứ tự, sau đó chỉnh trang là lượt lạimột lần, nhắc các trợ lý làm nhanh tay nhanh chân một lúc là được."

Bậnrộn mất cả tiếng đồng hồ, cuối cùng mọi việc chỉnh trang lại cũng xong xuôi. TânĐịch cho các trợ lý về phòng nghỉ ngơi, bảo cô trợ lý thiết kế của mình đi raphòng khác ngồi một chút, cô nói: "Hôm nay tốt nhất là mọi người không nên rangoài thăm thú chơi bời vì mai phải dậy sớm. Ngày mai xong xuôi công việc, đếntối các bạn sẽ được tự do đi chơi."

Căn phòng trở nên im ắng, hai ngườingồi dựa vào ghế sofa, họ cùng gác chân lên bàn uống nước, Tân Địch ngửa cổ nhìnlên trần nhà than thở: "Thu Thu này, giờ tớ mới biết trước đây cậu đã vất vả vìtớ thế nào."

"Với bạn bè phải khách sáo thế sao?"

Tân Địch từtrước đến nay chuyên tâm vào việc thiết kế thời trang, không thích tham dự vàonhững chuyện không liên quan đến mình, cũng chẳng đi lại giao lưu gì với nhữngbộ phận chuyên trách bài trí sân khấu hay là bộ phận quy hoạch. Trước đây, khiDiệp Tri Thu còn là đồng nghiệp, vẫn thường tranh thủ giúp đõ cô xử lý nhữngviệc đại loại như vậy. Lần này đến đây triển lãm, cô mới ý thức được điều này,cô nói: "Có phải tớ khách sáo với cậu đâu, tớ đang tự kiểm điểm lại mình, thậtđấy. Tài năng thì không biết được bao nhiêu mà lại lắm tật thếnày"."Những việc này đáng ra là của trợ lý chứ, khi nàorảnh, cậu huấn luyện họ một chút là được thôi mà."

"Những cô cậu này tiểuthư công tử lắm, chỉ muốn một lần trình diễn là mình có tiếng tăm và có chỗ đứngngay mà thôi không nghĩ là tớ phải rèn luyện những sáu năm trời mới có được cơhội trình diễn."

Diệp Tri Thu cười động viên: "Chúc cậu ngày mai thànhcông, tớ biết là cậu làm được mà".

"Năm giờ nhé,ở khách sạn Kempinski,sau buổi trình diễn có tiệc rượu tự chọn." Tân Địch nhìn vẻ mặt của Diệp Tri Thubỗng cô nổi nóng: "Đừng có nói với tớ là cậu sẽ không đến đấy nhé, trước đây bọnmình đã giao ước là sẽ có mặt trong thành công của người kia cơ mà".

Nghĩđến những lời động viên lẫn nhau của thời trẻ, Diệp Tri Thu cười nói: "Cậu nhấtđịnh sẽ thành công, tớ luôn tin vào điều đó. Tớ sẽ bảo người đến tặng hoa thay,vì tớ thật sự không đến được. Tân Địch à, nhất định tớ sẽ mời cậu đi ăn để chúcmừng, cho cậu chọn địa điểm."

Tân Địch lừ mắt nhìn cô, cô chỉ cười rồi vỗvỗ vai bạn. Tân Địch biết Diệp Tri Thu đã quyết định thì không ai có thể thayđổi được, chỉ biết "hừ" một tiếng rồi tiện tay đưa cho Diệp Tri Thu một tấm thẻnhân viên để có thể vào triển lãm. "Cậu cầm lấy cái này, đỡ mất công sáng maiphải xếp hàng đổi thẻ."

Diệp Tri Thu vẫn lắc đầu: "Sáng mai tớ phải đicùng sếp, nếu đeo một tấm thẻ của Tố Mỹ mà đi vào trước thì bà ấy sẽ nghĩ thếnào".

Tân Địch nghiêng đầu nhìn bạn, Diệp Tri Thu vẫn rất điềm đạm, khôngthể hiện chút tâm trạng nào, Tân Địch hỏi: "Thu Thu, cậu cái gì cũng nghĩ thấuđáo vậy thì cuộc sống sẽ mệt mỏi lắm đấy".

"Nếu mình mà không nghĩ trước,đến khi lại phải giải quyết phiền phức của chính mình và cả của người khác nữathì càng mệt hơn." Diệp Tri Thu xem đồng hồ, sắp mười giờ rồi: "Tớ về ngủ đây,cậu cũng ngủ sớm đi."

Diệp Tri Thu cầm áo khoác, xuống thang máy rồi đingang qua sảnh lớn, bỗng cô thấy Tăng Thành đang đi lại, trong thoáng chốc côđịnh quay mặt đi xem như không trông thấy nhưng rồi cô lại nghĩ làm điều đó làngốc nghếch, cô đành phải cười:" Chào Tổng giám đốc Tăng."

"Chào cô, TriThu! Cô cùng ở khách sạn này à?"

"Không, tôi ở gần đây, tôi qua thăm TiểuĐịch, giờ tôi xin phép. Tạm biệt Tổng giám đốc Tăng nhé."

Cô không đợiTăng Thành trả lời đã sải bước đi. Không ngờ Tăng Thành cười nói: "Tri Thu này,tôi cứ cảm thấy hình như cô muốn tránh mặt tôi".

Diệp Tri Thu lúng túngkhông biết nói gì, đứng sững lại: "Tổng giám đốc Tăng, làm gì có chuyện đóạ".

Tăng Thành càng cười tươi hơn: "Bây giờ cũng muộn rồi,để tôi tiễn côsang đó". Không đợi cô nói gì, ông ta đã quay lại đi lên phía trước mở cửa chocô. Diệp Tri Thu đành phải bước qua cửa ra ngoài. Buổi tối đầu xuân ở Bắc Kinhrét căm căm, bước ra ngoài, Diệp tri Thu kéo khóa áo khoác thể thao lên tận cằm.Tăng Thành mặc bộ complet, áo chemise phía trong còn mở cả khuy cổ. Ông ta bướcbên cạnh cô, không quá gần nhưng Diệp Tri Thu vẫn cảm thấy một nỗi bối rối mơhồ.

Khi vào làm ở Tố Mỹ, cô cũng có cảm giác giống như các nhân viênkhác, đó là một cảm giác căng thẳng không rõ nguyên nhân khi đối diện với vẻ uynghiêm lạnh lùng của Tăng Thành. Theo lời nói của Tân Địch thì đó là: "Khi cặpmắt ông ta lướt qua mình một cái thì tâm trí của mình đã bay lên tám tầng mâyrồi". Ngay cả khi đã rời bỏ công ty mà cô vẫn không thể nói cười tự nhiên vớiông được chứ đừng nói đến chuyện đã nghe cuộc điện thoại đó của Phương văn Tĩnh.Nghĩ đến nội dung cuộc điện thoại hôm đó, cô chỉ có thể âm thầm than thở, chẳnghiểu sao mình lại mắc vào trò đùa lố bịch đó để bây giờ rút chân chẳngđược.

Tang Thành bỗng chỉ vào bên đường: 'Cô có nhớ chỗ nàykhông?"

Đây là khu bệnh xá nhỏ của khu dân cư, trước cửa có đèn báo hiệunơi khám chữa bệnh. Diệp Tri Thu dừng lại, tất nhiên là cô vẫn nhớ. Mấy nămtrước, khi cô còn đang làm ở Tố Mỹ, cô cũng đến Bắc Kinh để tham dự show diễn,vì không thích ứng được với sự thay đổi thời tiết nên cô bị cảm. Khi đó cô cũngchẳng buồn để ý, vẫn cố gắng làm thêm ca cho đến sáng để hoàn thành côngviệc.

Về đến khách sạn ngủ được mấy tiếng đồng hồ thì cô bắt đầu sốt. Khiđó Tân Địch ở cùng phòng với cô đã hoảng sợ rồi cứ thế chở cô đến bệnh viện. Haingười đi ra khỏi khách sạn một đoạn thì nhìn thấy khu bệnh xá này. Diệp Tri Thumột mình vào tiêm, bảo Tân Địch mau chóng trở lại trung tâm triển lãm tiếp tụccông việc. Bác sĩ cặp nhiệt độ cho cô, thân nhiệt đã lên đến 38°7, vội vàng lấymột cái khẩu trang bịt vào mặt cô và nghiêm khắc nói là cô phải chuyển ngay đếnbệnh viện thành phố. Lúc đó Diệp Tri Thu mới nhớ ra đó là năm thứ hai đang códịch Sars*. Vào dịp triển lãm mùa xuân năm trước cô đã được chứng kiến. May mànăm đó, khi mọi người đã xong việc và đáp tàu về nhà thì bệnh dịch mới bùng pháttrên quy mô lớn. Mọi người tham gia lần đó đều cảm thấy may mắn, nếu về muộn chỉmột tuần thì chắc chắn sẽ bị đưa đến bệnh viện cách ly.

*SARS là viết tắtcủa từ tiến Anh: Severe acute respiratory syndrome, nghĩa là hội chứng hô hấpcấp tính nặng.

Mặt cô chợt nhợt nhạt: "Bác định cách ly cháu đến núi Thang Sơn ư? Đừng màbác".

Người bác sĩ tầm tuổi trung niên vẫn nghiêm nét mặt: "Chưa chắc đãphải đến núi Thang Sơn nhưng chắc chắn là phải chuyển viện. Đây là quy định, nămnay tuy đại dịch không bùng phát nhưng chúng tôi vẫn phải chấp hành quyđịnh.

Hồi đó cô đâu được bình tĩnh để xử lý mọi việc như bây giờ, nghebác sĩ nói vậy cô sợ thót cả tim, hai mắt nhòa lệ nghẹn ngào nói: "Nhưng cháuđến đây là để công tác, cháu sắp được về rồi, bác truyền dịch cho cháu đượckhông? Cháu chắc chỉ do cảm cúm rồi phát sốt thôi, thật sự là chẳng có vấn đề gìđâu".

Cô gái trẻ nước mắt đầm đìa đã khiến vị bác sĩ mềm lòng: "Vậy tôitruyền dịch cho cô để theo dõi, nếu không hạ sốt thì nhất định phải chuyểnviện".

Cô cứ đeo khẩu trang như thế ngồi trong phòng truyền dịch, càngnghĩ cô càng thấy đau xót, nước mắt cứ thế rơi. Cô lấy điện thoại ra bấm số gọiPhạm An Dân. Vừa gọi tên anh mà cô đã nức nở không nói lên lời. Phạm An Dân quálo lắng cứ hỏi dồn: ""Thu Thu, em sao vậy?"

Cố gắng kiềm chế lắm cô mớinói được mấy câu trong tiếng nấc: "Em không sao, em bị cảm nên trong người rấtmệt."

Phạm An Dân dần bình tâm lại, vội dặn dò cô phải uống thuốc ngay,nếu trong người vẫn thấy mệt thì phải đi bệnh viện.

Cô hít một hơi dài,dường như những lời động viên của anh đã giúp cô cứng rắn lên rất nhiều, cô nhớra Phạm An Dân đang ở cơ quan nên vội nói: "Không sao đâu, em tắt máy đây, anhlàm việc đi."

Sau đó khoảng hơn nửa tiếng, Phạm An Dân tranh thủ ra cầuthang bộ gội điện cho cô hỏi han tình hình. Tuy hai người chỉ nói được vài câungắn gọn nhưng cũng đủ làm Diệp Tri Thu thỏa mái hơn rất nhiều.

Cô đangnghe điện thoại thì thấy Tăng Thành và Tan Địch vào thăm. Tuy đeo khẩu trangnhưng cô cũng cảm thấy mặt mình đang ửng đỏ. Thời gian đó, cô đang trong bướcđầu của sự phấn đấu nên chuyên tâm thể hiện cho thật tốt. Bây giờ để sếp nhìnthấy mình ốm đau, tự nhiên cô cảm thấy căng thẳng mà không hề có cảm giác oan ứcvì công việc đã khiến mình mệt đến phát bệnh. Tăng Thành hỏi han tình hình rồidặn dò Tân Địch ở lại chăm sóc cô. Lúc nào truyền dịch xong thì về khách sạnnghỉ ngơi, sau đó ông ta quay người đi ra.

"Hôm đó tôi bước vào phòngtruyền dịch, thấy cô mệt mỏi dựa lưng vào tường để truền dịch, hai mắt thì đỏhoe vì khóc, thế mà trong điện thoại vẫn cười bảo mình không sao. Có lẽ từ lúcấy tôi mới để ý đến cô bé làm về mảng thị trường này, nhìn qua thì thấy yếu ớtnhưng thật sự lại rất kiên cường."

Giọng nói của Tăng Thành dịu dàng ấmáp, chậm rãi vừa nghe khiến căng thẳng trong lòng Diệp tri Thu như được giãn rađôi chút. Cô cười: "Đấy là lần đầu tiên tôi bị ốm khi một mình ở tỉnh ngoài nênhơi yếu đuối, Từ đó trở đi tôi dần dần học được cách tự chăm sóc mình. Cứ thấyngười không khỏe là tôi uống thuốc hoặc đi khám ngay chứ không phải phiền đếnngười khác nữa."

"Đúng là cô đã trưởng thành rất nhanh, hơn cả sự tưởngtượng của tôi."

Nghe vị sếp cũ vốn không quen khen nhân viên tự dưng khenngợi mình, cô không hề cảm thấy vui mừng. Trưởng thành ư? Đương nhiên là trưởngthành rồi nhưng sự trưởng thành thật là một việc bất đắc dĩ. Huống hồ trưởngthành đến tận ngày hôm nay, cô không còn người mà mình có thể gọi tên trong lúcmình bị ốm, trong lúc mình cảm thấy con tim mềm yếu. Nghĩ thế, cô tmlặng.

Nhìn bảng hiệu với ánh sáng trắng yếu ớt trong đêm tối, cô cố gắngmỉm cười nhưng nụ cười nghe chua chát. Tăng Thành quan sát cô, khẽ khàng nói:"Có lẽ phương pháp mà tôi ép buộc nhân viên phải trưởng thành thật thảm khốc, đểmột cô gái còn trẻ mà đã phải gánh vác trách nhiệm quá lớn. Đặc biệt là cô, TriThu, chứng kiến cô dần dần trở nên vững vàng độc lập, giống như vị tướng thốnglĩnh mặt trận, tôi lại có cảm giác đau lòng."

Diệp Tri Thu sững sờ, cônhìn ông ta, ông ta hoàn toàn bình tĩnh cứ như mình chỉ nói một câu hết sức bìnhthường. Cô ấp úng không biết nói gì, Tăng Thành lại nói: "Đi thôi! Ở đây giómạnh quá, cẩn thận không lại cảm lạnh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.