Khi đến ga tàu Bắc Bình Tây đã là bảy giờ sáng. Vừa mới xuống tàu, dù đã có sựchuẩn bị về tâm lý, Diệp Tri Thu vẫn cảm thấy lạnh đến thấu xương.Thẩm Tiểu Naăn mặc còn mỏng manh hơn cô, vì lạnh quá mà kêu than oai oái. Hai người đi vộivào chỗ chờ xe, phải chờ một lúc lâu mới đến lượt lên taxi. Bắc Kinh vào sángsớm mà xe cộ vẫn tắc ùn ùn. Khách sạn mà Diệp Tri Thu đặt phòng gần Triển lãmQuốc tế, cô nhắm mắt tĩnh tâm một lúc, còn Thẩm Tiểu Na thì ảo não kêu ca: "Đimáy bay có phải hay hơn không, việc gì phải đi tàu hỏa chứ, thật ầm ĩ, cả đêmchả ngủ được mấy, còn bây giờ thì đường sá tắc thế này đây."
"Ngày mai mẹcô đến cũng đi tàu hỏa đấy, tiết kiệm một chút đi cô ạ. Nếu cô đi công tác quenrồi thì cũng thấy bình thường thôi."
"Thấy bình thường sao được, nếu muagiá giường mềm thì còn khá một chút".
"Nếu thế phải ở chung với hai gãđàn ông lớn đùng trong một khoang giường mềm thì cô tính sao?" Diệp Tri Thu chánngán, nghĩ đi cùng cô gái này thật là tự kiếm dây buộc mình.
Quả nhiênThẩm Tiểu Na tiếp tục than vãn: "Sau này nếu đi công tác, nhất định tôi sẽ đimáy bay, không bao giờ đi tàu hỏa nữa".
Diệp Tri Thu không thèm đáp lời,chỉ nhìn dòng xe đang chạy bên ngoài cửa.
"Ấy, thật là không đến Bắc Kinhthì không biết người Trung Quốc có tiền đến độ này." Thẩm Tiểu Na nhìn chiếc xeAudi Q8 đi ngay cạnh sườn chiếc taxi mà than thở, " Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-den-lan-nua/2956350/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.