Bà Phương ngây người, tròn mắt nhìn nhưng Diệp Tri Thu cũng ngạc nhiên khôngkém. Vốn dĩ cô không sợ bà Phương ngạo mạn này, chỉ nghĩ làm sao cho khỏi liênlụy đến Tân Địch thôi. Nhưng cô không ngờ Tăng Thành lại tự mình đến nói giúpcho một nhân viên cũ của mình như vậy.
"Tổng giám đốc Tăng, e rằng khôngthể nói như vậy được. Tôi và bà nhà đã kết giao nhiều năm nên tôi mới trực tiếptrả tiền đặt cọc, cũng không làm hợp đồng với Tân Địch, giờ sắp đến ngày cướicủa con gái tôi rồi, ông cảm thấy làm vậy thỏa đáng không?"
Tăng Thànhkhông bao giờ bộc lộ cảm xúc trên gương mặt, bây giờ cũng không ngoại lệ, ông tanói: "Bà Phương, bà muốn bồi thường sao? Nói giá đi, nếu vợ tôi đã trót nhận lờivới bà thì tôi chấp nhận bồi thường".
Bà Phương cứng miệng không nói đượcgì, Phương Văn Tĩnh lên tiếng: "Thôi mẹ, chúng ta đi". cô ta quay đầu nhìn PhạmAn Dân. Phạm An Dân ngập ngừng giây lát rồi gật đầu, không nhìn ai mà đi thẳngra ngoài.
Bà Phương tức giận nhìn Diệp Tri Thu nói: "Cô Diệp, cô đượclắm. Tôi nể mặt Tổng giám đốc Tăng thôi". Bà ta kéo tay Phương Văn Tĩnh rồi phămphăm đi ra.
Chuyện ầm ĩ như thế, Diệp Tri Thu cảm thấy mệt mỏi và chánnản nghĩ vì việc này đã làm mất mặt bố mẹ, giớ cả ông chủ cũ cũng phải ra mặtgiúp cô, nhưng cô chỉ có thể cố gắng lấy tinh thần cười nói: "Tổng giám đốcTăng, cám ơn ông đã có ý tốt đến đây. Chúng ta đi thôi".
Ba người ra khỏingân hàng, Tăng Thành thấy vẻ gượng gạo của cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-den-lan-nua/106782/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.