Chương trước
Chương sau
Bà Phương ngây người, tròn mắt nhìn nhưng Diệp Tri Thu cũng ngạc nhiên khôngkém. Vốn dĩ cô không sợ bà Phương ngạo mạn này, chỉ nghĩ làm sao cho khỏi liênlụy đến Tân Địch thôi. Nhưng cô không ngờ Tăng Thành lại tự mình đến nói giúpcho một nhân viên cũ của mình như vậy.
"Tổng giám đốc Tăng, e rằng khôngthể nói như vậy được. Tôi và bà nhà đã kết giao nhiều năm nên tôi mới trực tiếptrả tiền đặt cọc, cũng không làm hợp đồng với Tân Địch, giờ sắp đến ngày cướicủa con gái tôi rồi, ông cảm thấy làm vậy thỏa đáng không?"
Tăng Thànhkhông bao giờ bộc lộ cảm xúc trên gương mặt, bây giờ cũng không ngoại lệ, ông tanói: "Bà Phương, bà muốn bồi thường sao? Nói giá đi, nếu vợ tôi đã trót nhận lờivới bà thì tôi chấp nhận bồi thường".
Bà Phương cứng miệng không nói đượcgì, Phương Văn Tĩnh lên tiếng: "Thôi mẹ, chúng ta đi". cô ta quay đầu nhìn PhạmAn Dân. Phạm An Dân ngập ngừng giây lát rồi gật đầu, không nhìn ai mà đi thẳngra ngoài.
Bà Phương tức giận nhìn Diệp Tri Thu nói: "Cô Diệp, cô đượclắm. Tôi nể mặt Tổng giám đốc Tăng thôi". Bà ta kéo tay Phương Văn Tĩnh rồi phămphăm đi ra.
Chuyện ầm ĩ như thế, Diệp Tri Thu cảm thấy mệt mỏi và chánnản nghĩ vì việc này đã làm mất mặt bố mẹ, giớ cả ông chủ cũ cũng phải ra mặtgiúp cô, nhưng cô chỉ có thể cố gắng lấy tinh thần cười nói: "Tổng giám đốcTăng, cám ơn ông đã có ý tốt đến đây. Chúng ta đi thôi".
Ba người ra khỏingân hàng, Tăng Thành thấy vẻ gượng gạo của cô, mỉm cười nói: "Hai cô nói chuyệnđi nhé! Tôi có chuyện phải đi trước".
Diệp Tri Thu và Tân Địch đều thởdài nhẹ nhõm và cùng nói lời tạm biệt. Nhìn ông ta lái chiếc Audi đi rồi, DiệpTri Thu mới quay sang Tân Dịch, Tân Địch làm điệu bộ đáng thương, cầu xin: "ThuThu, đừng trách tớ. Khi tớ nghe điện thoại của cậu, ông Tăng cũng đang ở phòngThiết kế cùng với bọn tớ họp lần cuối về khâu tổ chức chương trình. Tớ đâu biếtlà ông ấy nghe được rồi nghiêm mặt lại hỏi có phải cậu gọi tới không? Sau đó ôngấy nghe điện thoại của cậu, gọi tớ xuống lầu. Trên đường, ông ta còn nghe mộtcuộc điện thoại của bà chủ nữa, rồi lại hỏi tớ. Tớ đành khui hết. Những việc củacậu hình như ông ta biết lâu rồi".
Diệp Tri Thu thở dài than vãn: " Đúngvậy, hình như cả thế giới này đều biết việc tớ bị đàn ông đá rồi, giờ tớ cũngchẳng mất công mà che với dấu nữa. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào uống chút gìđó. Cậu đi chuyến chín giờ, chắc là kịp".
Hai người đi đến một quán càphê cách đó không xa, trên dãy hành lang hình vòng cung trước cửa quán có đặtnhững chiếc ô che nắng. Xem ra thời tiết đã ấm lên, dưới những tàn ô đã bắt đầucó mấy người ngồi. Hai người tìm một chỗ, gọi phục vụ bưng hai ly càphê.
" Ông Tăng có nói gì cậu không?".
"Nói gì được!" Tân Địch hồnnhiên nói: "Tớ nghe thấy ông ấy còn mắng vợ trong điện thoại cơ, bảo bà ấy sauđừng làm những chuyện như thế này nữa".
Diệp Tri Thu yên lòng, thờ ơ ngồidựa vào thành ghế. Tân Địch nhìn cô: " Hôm nay coi như đã trút được cục tức anhách, tại sao cậu chẳng thèm nói năng gì thế?"
"Tớ không vui lên được,chứng kiến cảnh đó mà thấy tuyệt vọng. Tự mình chịu đã đành lại còn lôi cả cậuvào nữa, giờ ngay cả giám đốc Tăng cũng phải vào cuộc. Việc này mà truyền rangoài, e rằng lại thêm nhiều điều tiếng".
"Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tớ cógì mà phải phiền với phức. Lời Tổng giám đốc Tăng nói cũng đường đường chínhchính, có gì mà thị phi". Tân Địch không cho rằng suy nghĩ của Tri Thu là đúng,cô nói tiếp: "Mà cậu tuyệt vọng mới là lạ, chẳng lẽ cậu lo cho Phạm An Dân, tớthấy anh ta có bà mẹ vợ như vậy thì chỉ muốn cười lớn, đáng đời anh ta. Thamtiền của người ta thì kiểu gì cũng phải trả giá".
Diệp Tri Thu lắc đầu,thực sự cô không thể vui lên được, cô nói: "Trước đây thực sự tớ không nhận thấyanh ấy có ham muốn đặc biệt với tiền tài. Haizzz, thôi không nhắc đến anh tanữa. Càng nói tiếp về đề tài này càng thấy sáu năm của mình chẳng có giá trị gìcả. Có lúc tớ tự hỏi, không biết anh ta có phải người mà tớ đã từng muốn lấy làmchông không nữa".
Tân Định im lặng giây lát rồi đổi đề tài: "Nói đi nóilại ,việc ông Tăng đến đây tớ cũng ngạc nhiên. Cậu có thấy ông ấy đối xử với cậucó chút khác biệt không?"
Nếu là người khác nói thì Diệp Tri Thu đã lập tức phủ nhận rồi, nhưng là TânĐịch nên cô không cần giả bộ. Cô không phải kẻ ngốc, cũng không muốn chơi tròlàm kẻ ngốc. Trước kia ở Tố Mỹ, Tăng Thành là ông chủ đã có gia đình, còn cô lànhân viên đã có bạn trai. Mặc dù ông ta không bao giờ dây dưa với nhân viên củamình và cô cũng chưa bao giờ có ý tưởng với người đàn ông nào khác ngoài Phạm AnDân. Nhưng từ khi thôi việc tới giờ, cô dần nhận ra, có vẻ Tăng Thành đối xử vớicô không giống những nhân viên khác. Không gây khó dễ cho cô thì đã đành, lạicòn rất nhiều lần an ủi, nhắc nhở cô, thậm chí hôm nay còn đến giải vây cho cônữa. Cô không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, thánh chuốc thêm phiền hà chomình.
"Vấn đề đó chúng ta chỉ nói vậy thôi nhé ! Tiểu Địch, chuyện tìnhcảm của tớ đã rắc rối như vậy rồi, sức đâu mà dây với một ông đang đòi bỏ vợnữa". Cô cười khổ rồi nói tiếp : "Với lại, người như Tổng giám đốc Tăng, tốtnhất là đừng vì một chút quan tâm lúc có lúc không ấy mà có ý tưởng gì với ôngta".
"Ờ đúng vậy, tâm tư ông ta quá kín đáo, chẳng ai đoán được ông tađang nghĩ gì. Loại đàn ông này tốt nhất là nên giữ khoảng cách xa xa chút. Ý,hôm qua cậu bảo có tình yêu mới mà, mau kể cho tớ nghe đi".
Diệp Tri Thuvẫn chưa lấy lại tinh thần, cô nói :"Anh ấy đến giờ đấy, tí nữa chúng ta cùng ăncơm nhé, lúc đó cậu sẽ biết thôi".
Tân Định hồ hởi nói : "Không cần ăncơm, tớ chẳng muốn làm người thứ ba phá đám đâu, chỉ muốn xem anh ta thế nàothôi. Tối nay còn ra ga nữa, bao giờ cậu tới đó?"
"Ba ngày nữa tớ đi, cònphải xem thị trường bên đó thế nào nữa. Tín Hòa mấy năm nay đã hoàn toàn rútkhỏi thị trường Bắc Kinh rối, thật thảm hại." Diệp Tri Thu lại thở dài, chán nảnnghĩ mình thật đen đủi, toàn gặp những chuyện không may. "Để tớ xem có tiện đixem show của cậu không, tớ sợ đi rồi lại có người nói lằng nhằng. Nếu không đếnđược, tớ cũng sẽ đặt một bó hoa rồi nhờ một anh đẹp trai lên sân khấu tặng cậu,đảm bảo cậu sẽ vô cùng rạng rỡ".
"Haizzz, cậu thật là… Trước đây tớ cảmthấy cậu làm gì cũng suy nghĩ thái quá, đến giờ cái tật ấy vẫn phát tác. Cậu xemmột show của tớ thì đã làm sao, chẳng lẽ có người nói cậu đi sao chépư?"
Diệp Tri Thu cũng không biết nói làm sao với Tân Địch nên đành cườitrừ. Tân Địch vẫn là người có tố chất nghệ thuật mạnh mẽ, từ trước đến nay khôngbao giờ để ý đến sự nhậy cảm trong các mối quan hệ hay những chuyện vụn vặt.Những cạnh tranh, phòng thủ của các doanh nghiệp thời trang ở đất này rất nhiều,đã cấm show nhiều năm nay, các công nghiệp thường chỉ có công ty tiêu thụ và đạilý bán hàng. Tân Địch thẳng thắn vô tư, lần này cô phối hợp với bên triển lãm đểlàm chương trình biểu diễn. Nhưng với thân phận là một nhân viên đã nhảy việccủa Tri Thu, thực sự ngay cả việc chỉ đến cổ vũ góp vui cho bạn mình cũng khôngtiện.
Hứa Chí Hằng xuống xe đứng gọi điện cho Tri Thu. Anh mặc áo sơ misọc chéo mầu gris, quần xẫm. Ánh mặt trời sắp xuống núi chiếu sáng khuôn mặtđang rất vui vẻ của anh. Thấy Diệp Tru Thu vẫy tay, anh liền đi tới.
DiệpTri Thu giới thiệu hai người với nhau. Anh lịch sự gật đầu, sau đó ngồi xuống,nhìn Diệp Tri Thu, nói : "Nửa tháng nay em làm việc vất vả lắm hả ? Nhìn em cóvẻ rất mệt mỏi".
Diệp Tri Thu xoa măt, thừa hiểu mình lúc này không thểgiả bộ hân hoan phấn khởi với anh được. "Vâng, em mệt quá, hy vọng hết giai đoạnbận rộn này sức khỏe sẽ tốt hơn."
"Làm thời trang thì bốn mùa đều bận",Tân Địch cười nói: "Nhưng Thu Thu, cậu không nên bận hơn cả sếp mớiphải".
Diệp Tri Thu nghĩ điều đó cũng đúng, từ khi cô vào Tín Hòa làmviệc, Lưu Ngọc Bình rõ ràng đã nhàn hơn nhiều. Hơn thế, bà ta còn không kháchkhí mà đổ cả gánh nặng trên vai mình cho cô. Nếu theo cách của cô, bất chấp mệtmỏi, bán mạng kiếm tiền thì cũng chỉ để cho người khác hưởng mà thôi. "Đúng vậy,không thể bỏ công nhiều hơn chủ được, cái này để tớ nghĩ lại".
Tân Địchcầm ly cà phê lên uống một ngụm, cô nói :" Tớ đi trước đây. Thu Thu, đến BắcKinh thì gọi cho tớ nhé !".
Diệp tri Thu đối với Tân Địch thì không cần khách khínữa, cô gật đầu : "Đừng có xuống xe mà quên hành lý".
Tân Địch cười lớn,đứng dậy gật đầu chào Hứa Chí Hằng rồi đi. Hứa Chí Hằng cười nói : "Bạn em làmthiết kế à ?"
"Cô ấy là bạn học của em, cùng làm thiết kế thời trang. Cóđiều cô ấy có tài, giờ đã là một thiết kế có tên tuổi rồi, chứ không như em,tiên học văn hậu học vó, văn không thành mà võ cũng chẳng tài, chỉ làm được chânbán hàng thôi".
Hứa Chí Hằng nắm tay cô, nói : "Lúc tự mỉa mai mình thìđừng có chọc luôn sang cả anh nhé. Trước đây anh cũng làm bên bán hàng của liêndoanh đấy, không chịu được áp lực lớn mới chuyển sang bên đấu thầu, cũng làm đủcái loại bài đến nhừ cả cổ để chờ kết quả. Nhiều lúc cũng phải hạ quyết tâmrằng, sau này kiểu gì cũng trở thành nhà thầu cao cấp để cho người khác đứngtrước cửa đợi mình phát hàng mới được, ha ha".
"Nếu kết quả như ý muốnthì thật không bõ công vất vả".
"Đúng vậy, đủ để anh dành thời gian theođuổi em."
Diệp tri Thu chững lại, cách biểu đạt trực tiếp và mạnh mẽ ấylàm cô không có cách nào rút lui, nhưng thực sự cô không biết mình có nên đáplại sự nhiệt tình ấy không. Cô cúi đầu nhìn bàn tay anh, ngón tay thon dài, móngtay cắt gọn gàng, lòng bàn tay khô và ấm áp đang giữ chặt tay cô. Hơi ấm và xúccảm ấy làm cô dễ chịu. Thé thì được, cô tự nói với mình và ngẩng mặt nhìn anh,cười nói: "Hy vọng sau này anh cảm thấy thời gian anh dành cho em là có ýnghĩa."
Hứa Chí Hằng cười lớn, gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau đókéo tay cô đứng dậy: "Đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm, bạn anh vừa giới thiệu chochỗ này hay lắm".
Hứa Chí Hằng lái xe đến con đường lớn ven sông, trời đãmờ mờ tối. Anh đưa cô đến một nhà hàng nằm ở ven thành phố, ở đây chuyên bán cácmón ăn về cá. Hai người ngồi trong một phòng riêng ở trên lầu, gọi món đặc sảncá Sa hấp - món canh cá trong chiếc nồi đang sôi, nước canh mầu trắng sữa, nhữngmiếng cá viên lúc lặn lúc nổi trong nồi canh, trông rất ngon mắt. Nhưng Diệp TriThu không thấy ngon miệng, cô chỉ cảm thấy tâm trí đang bấn loạn, các suy nghĩcứ thấp thỏm trong lòng như những viên cá trong nồi canh kia vậy.
"Emlại đi công tác Bắc Kinh à? Mấy ngày?".
" Ba ngày nữa em đi, có khả năngđi đến chủ nhật luôn. Nhưng sau chuyến đi này, có thể em sẽ rảnh hơn. Tất cảnhững nơi cần đi em đều đi rồi. Công việc tiếp theo là thu xếp việc tiêu thụhàng hóa cho các bộ phận, chuẩn bị kế hoạch bán hàng cho mùa hạ và mùathu."
"Nghe có vẻ như em đi trước cả thời gian, bây giờ mới là đầu xuânmà". Hứa Chí Hằng cười.
Diệp Tri Thu cũng cười: "Đúng thế, lúc nãy TiểuĐịch cũng nói làm thời trang là vậy, lúc nào cũng có cảm giác không được dừngchân, bốn mùa đều tất bật. Luôn phải nghĩ sao cho mỗi khi đổi mùa không phải xếpquần áo cũ vào kho".
Nói đến kho, đây cũng là việc đau đầu của cô, TínHòa lúc nào cũng tồn tại vấn đề quần áo sau khi giao mùa, rất nhiều tình huốnglà do bà chủ Lưu Ngọc Bình giải quyết dựa vào cảm giác. Bao nhiêu năm nay, bà tarất tự tin vào cảm giác của mình nhưng vài năm gần đây hàng tồn kho nhiều nênmới bắt đầu ảnh hưởng tới bà ta. Diệp Tri Thu đã từng nghĩ sẽ bàn bạc với bà tavề chuyện này, nhưng cô không cần phải suy tính cũng biết rằng Lưu Ngọc Bình thếnào cũng yêu cầu cô làm báo cáo phương án giải quyết và công việc giải quyết ấykiểu gì cũng rơi vào tay cô.Cứ tiếp tục như thế này thì phạm vi công việc của côsẽ không dừng ở quản lý bán hàng nữa mà chính xác là quản lý thường vụ của côngty mới phải. Lương không tăng nhưng gánh nặng công việc ngày thêm chồng chất,làm việc kiểu hy sinh cả bản thân và tính mạng thế thì chẳng có lý do gì phảilàm vậy cả. Vả lại, nếu cô quá tận tụy những công việc đó thì trong nội bộ sẽ xìxèo rằng cô tiếm quyền.
Cô đột nhiên ý thức được cuộc nói chuyện đangnguội dần, ngẩng đầu lên, quả nhiên Hứa Chí Hằng đang đăm chiêu nhìn cô, cô đànhcười xòa xin lỗi anh: "Xin lỗi anh, hôm nay thực sự em có điều cần suynghĩ."
"Anh sẽ tự kiểm điểm lại mình, tại sao trước em, anh không thể làmcho em tạm thời quên công việc và chỉ nghĩ đến anh mỗi khi gặp mặt."
DiệpTri Thu cười đau khổ và nói: "Điều này chỉ nói lên là em không ra gì. Anh xem,ngoài việc gần đây em bận tối mắt tối mũi thì thực sự hôm nay em còn gặp mộtchuyện không vui. Em đã tự dặn mình, trong tâm trạng này có lẽ nên ở một mình sẽtốt hơn, đi hẹn với anh có khi lại làm anh mất hứng. Nhưng em lại không thể cựtuyệt sự cám dỗ của anh.Hứa Chí Hằng không ngờ cô lại thẳng thắn như vậy, anhđưa tay ra nắm lấy tay cô, nói: "Có Trời mới biết ai cám dỗ ai", rồi hôn nhẹ lênbàn tay ấy anh nói tiếp: "Nếu em không vui mà muốn trốn tránh anh thì cần bạntrai như anh làm gì."
Cô mỉm cười nói: "Anh đã làm em vuirồi."
"Nhưng anh đâu biết em không vui vì điều gì, chỉ biết em không cầnanh dỗ cũng đã cố gắng vui. Thu Thu, em gồng mình quá, anh hy vọng em có thểchấp nhận sự đeo đuổi của anh mà không phải cố gượng tinh thần để trò chuyệncùng anh."
Bỗng Diệp Tri Thu im lặng, rất lâu sau cô mới cười thua cuộcvà thầm nghĩ, thì ra sự che giấu tâm sự của mình bấy lâu đã thất bại, thì raniềm vui đơn thuần lại không dễ tìm như thế. Nhưng cũng đúng thôi, chàng trainhư anh nếu chỉ cần một tình yêu cho vui thì không khó, đâu phải tìm đến mộtngười luôn phải cố gắng gồng mình lên như cô. Cô nói: "Chúng mình ra ngoài đidạo đi, có một số chuyện đáng lẽ em phải nói với anh từ lâu rồi."
Hứa ChíHằng thanh toán rồi hai người sang phía bờ sông đi dạo. Đây là đoạn cuối củacông viên dọc bờ sông, yên tĩnh hơn đầu gần trung tâm thành phố rất nhiều. Trênsông, thuyền bè tấp nập qua lại, có nửa vầng trăng vàng treo bóng, ánh trăng lấplánh du dương cung sống nước.
Hai người ngồi trên một chiếc ghế nhìn rabờ sông, Hứa Chí Hằng vẫn nắm chặt tay Diệp Tri Thu, nói: "Này, em không đượchiểu lầm đâu nhé! Không phải anh nói tâm trạng em không đúng mà chỉ muốn nếu embuồn thì có thể tự nhiên biểu hiện trước mặt anh, đừng che dấu làmgì".
Diệp Tri Thu dựa đầu vào vai anh nói: "Anh còn nhớ lần anh gặp emđang cãi nhau gay gắt với một người con trai khác không?"
Hứa Chí Hằngbật tiếng cười nhẹ: "Đương nhiên là anh nhớ. Đó là lần đầu tiên trong đời anhđược làm khán giả bất đắc dĩ như vậy. Cái giọng đanh đá của em rất ấntượng!"
"Em làm anh sợ hả? Thế mà anh còn hẹn hò với em. Như vậy cũng cóthể coi là anh thích vị đắng rồi." Diệp Tri Thu cười khổ, nói tiếp: "Đó là bạntrai trước của em. Chúng em cùng vay tiền mua nhà và đã dự định kết hôn. Nhưngnăm ngoái, sau một lần đi công tác về, anh ấy nói đã thích người con gáikhác."
Hứa Chí Hằng nắm chặt tay cô nói: "Anh không cần em phải thẳngthắn về chuyện này, em từng có bạn trai, anh rất rõ, và bây giờ em đã chia tayanh ta, anh chỉ cần biết thế là đủ rồi."
"Hôm nay bọn em mới đi ngânhàng, thủ tục đã làm rõ ràng rồi, căn nhà đó từ giờ sẽ là tài sản của riêng em.Nhưng đây là một cuộc chia tay dài, suốt từ năm ngoái đến tận bây giờ, lại thêmchuyện em chuyển việc nữa. Áp lực của hai việc đó đè nặng lên em, có lẽ em đãchọn không đúng thời gian để bắt đầu với anh, như thế là không công bằng vớianh."
"Nếu thấy như thế là không công bằng với anh thì em làm anh mất mặtquá. Em quên anh mới là người chủ động hẹn hò với em sao?" Anh ôm cô, nhìn côchăm chú: "Thu Thu, anh thích em! Nếu ai rung động với ai trước thì người đóphải chịu thiệt thòi mà bỏ ra chút công sức trước thôi. Dù là thời gian haychuyện tình cảm, anh chấp nhận dành cho người anh nghĩ là đáng được như vậy. Vìthế, về điểm này em không cần lo lắng".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.