Lam Y Dạ nằm dựa lưng vào giường, đằng sau có kê một cái gối. Anh cười, gọi một tiếng: "Y Y."
Y Y ngồi ở trên ghế cạnh giường, tay đang cầm dao mà gọt táo, thuận miệng đáp: "Dạ?"
Anh hỏi: "Dạo này em thế nào rồi?"
Y Y cầm miếng táo, nhét vào miệng anh, cười đùa: "Thế nào là thế nào chứ? Rất nhớ anh nha. Không có anh ở nhà, em ngủ một mình sợ muốn chết. May mà có Hạ Vy đấy. Vả lại, đồ ăn bên ngoài dở lắm, sao bằng đồ anh nấu."
Anh cắn một tiếng, nhai chậm rãi, xong xuôi mới bảo: "Anh có lẽ sắp xuất viện rồi." Lại quay sang nhìn Hạ Vy đang cặm cụi cắm hoa, dở khóc dở cười: "Hạ Vy, dù sao cũng cảm ơn em. Nhưng mà... Em không cắm được cũng đừng có cố." Em cắm rất xấu, nhìn xem, mấy bông hoa dưới tay em cũng sắp nát rồi. Dĩ nhiên, câu này Y Dạ chỉ dám để trong lòng, không nỡ nói ra làm tổn thương lòng tự trọng của Hạ Vy.
Hạ Vy quay sang gãi gãi đầu cười gượng: "Em đúng là không có tay nghề cắm hoa rồi."
Y Y huơ huơ con dao trước mặt, nói: "Cậu rõ ràng là không có tay nghề gì hết. Đừng ở đấy mà dảo biện. Ngồi xuống ghế đi."
Hạ Vy lặng lẽ ngồi xuống ghế, nói với Y Dạ: "Anh bao giờ có thể xuất viện?"
Y Dạ suy tư chốc lát rồi đáp: "Bị thương không nặng lắm, chắc tuần sau là ra viện được."
Y Y chau mày lại, tỏ vẻ rất không hài lòng: "Anh bị như vầy mà còn nói nhẹ hả? Nhìn xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-chua-ket-thuc/1108685/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.