Chương trước
Chương sau
"Họ Lâm, tên Hạ Vy, đầy đủ là Lâm Hạ Vy."
Khóe miệng Tử Minh giật giật: "Ý tôi không phải thế." Dừng một lát, cậu ta mới nghiến răng hỏi một câu mà theo cậu ta là cực kì hoang đường: "Cậu là pháp sư đúng không?"
Lông mi Hạ Vy hơi rũ xuống: "Phải thì sao? Mà không phải thì sao?"
Tử Minh nhận được câu trả lời như vậy, sững người mấy phút cũng không biết nên đáp thế nào? Nếu Hạ Vy đúng là pháp sư thì sao? Không phải là pháp sư thì sao? Điều này hoàn toàn đâu can hệ một xu nào tới cậu.
Hạ Vy thở hắt ra một tiếng, mới bước được ba bước đã đụng mặt Thiên Lam. Trong hoàn cảnh này, Hạ Vy chỉ hận không thể mắng to bốn chữ "Mẹ kiếp! Cẩu huyết!". Có cần trùng hợp thế không chứ lại, sáng nay trước khi bước ra khỏi cửa, cô là bước chân trái trước hay chân phải trước mà sao xui xẻo thế này. Tay phải Hạ Vy bất giác chạm nhẹ lên chiếc vòng ở cổ tay trái, ánh mắt cô lại nhìn đăm đăm vào cổ tay của Thiên Lam. Tự dưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác tức cười.
Thiên Lam cũng chỉ liếc nhìn Hạ Vy một cái, trong đáy mắt còn có mang chút tia ghê tởm. Bước chân Thiên Lam không hề có dấu hiệu dừng lại, lạnh lùng lướt qua Hạ Vy, lúc lướt qua, không biết là do vô tình hay cố ý, bả vai còn đụng hơi mạnh vào người Hạ Vy.
Hạ Vy cúi đầu cười khẩy.
Dạo gần đây, Hạ Vy luôn mơ thấy những giấc mơ kì lạ, hoặc là thỉnh thoảng, trong não bộ lại đột nhiên nảy ra một đoạn kí ức toàn hội thoại, mà trong trí nhớ của Hạ Vy, cô chưa từng bắt gặp cái đoạn hội thoại kiểu như vậy ở đâu bao giờ, cư nhiên nó cứ thế xuất hiện trong não bộ, Hạ Vy cứ có cảm giác vừa quen, vừa xa lạ. Đại khái, sẽ có một số đến tận bây giờ Hạ Vy vẫn còn nhớ kĩ, một số lại sau khi vừa xuất hiện liền bị cô quên sạch.
Hơn 9 giờ, mặt trời lên cao, nắng có chút gay gắt. Bốn mươi mấy học sinh ngồi khoanh tròn chân dưới đất, cố gắng vểnh tai lên nghe thầy thể dục thao thao bất tuyệt một cách phấn khởi đến nỗi văng cả nước bọt.
Hạ Vy ngồi cuối hàng, lưng hơi khom xuống, khủy tay đặt lên đầu gối, chống cằm mơ màng, không biết là có lắng nghe không nữa.
"Hạ Vy!"
Hạ Vy giật mình, vội ngồi nghiêm chỉnh: "Dạ?"
Thầy giáo nhăn mặt, quát: "Đứng lên. Cả lớp bắt đầu chạy, nữ 15 vòng sân, nam 20 vòng sân. Bắt đầu từ Hạ Vy chạy trước."
Khóe miệng Hạ Vy có rúm lại, cô nuốt khan một ngụm nước bọt, lề mề đứng dậy. Mới chạy được nửa vòng, Hạ Vy đã không thở nổi nữa. Cô dừng chân, cúi người, tay chống đầu gối thở hồng hộc. Thấy các bạn học lần lượt chạy lướt qua mình, Hạ Vy hớp một ngụm khí lớn xuống phổi rồi mới tiếp tục.
Áp dụng định luật thầy không chú ý, ta chạy nửa vòng, bộ nửa vòng. Đến khi Hạ Vy hoàn thành 3 vòng sân, các bạn nữ khác đã chạy đến vòng thứ 15. Các bạn nghỉ, Hạ Vy cũng chui tọt vào bóng cây. Trên sân lúc này chỉ còn bóng dáng mười mấy nam sinh đang cố gắng chạy hoàn thành nốt 20 vòng.
Hạ Vy lấy tay quạt phe phẩy, miệng lầm bầm: "Nắng nóng muốn chết, chạy cái gì mà chạy chứ hở trời?"
"Em ăn gian."
Hạ Vy giật mình, ngoái đầu lại liền thấy Vương Doãn Kha, mặt mày lạnh tanh liếc nhìn cô làm như cô thiếu nợ hắn không bằng ấy.
Hạ Vy nhíu mày: "Thì sao? Anh quản được tôi chắc? Bảo hôm nay nắng quá không muốn ra ngoài cơ mà, giờ xuất hiện ở đây là muốn làm gì?"
Vương Doãn Kha thở hắt ra một tiếng, hắn nhìn vị trí trống cạnh cô một hồi lâu rồi mới ngồi xuống.
Hạ Vy vội nói: "Này, bẩn."
Hắn lắc đầu: "Không sao."
"Nhưng..." Lời định nói ra, lại bị Hạ Vy nuốt trở lại. Hắn nói cũng đâu có sai, hắn là linh hồn thì làm sao có thể bị dính bụi bặm dưới đất cơ chứ. Đây chính là... không biết bẩn là gì nên có thể tùy tiện bạ đâu ngồi đấy.
"Lần nào chạy em cũng ăn gian thế này sao?" Vương Doãn Kha không lạnh không nhạt hỏi.
Hạ Vy cười tủm tỉm: "Ừ! Chạy nhiều mệt. Thể chất tôi không tốt cho lắm."
Hắn rũ mi: "Vậy à?"
"Mà này, anh..."
Thấy Y Y đang tiến lại gần chỗ mình, Hạ Vy đành không nói tiếp vế sau nữa.
"Hạ Vy, cậu lại chạy ăn gian nữa rồi." Y Y nói: "Thầy mà biết, thế nào cũng phạt cậu cho mà xem."
Hạ Vy cúi đầu cười xuề xòa: "Tớ sợ thầy chắc. Không phục thì cậu cũng thử chạy ăn gian đi. "
Y Y xoa xoa cằm, bảo: "Tớ chịu cậu rồi đấy." Ngừng một lát, lại nói tiếp: "Thiên Lam với Tử Minh chia tay rồi. Cậu biết chưa?"
Hạ Vy kinh ngạc, không ngờ hai người đấy mới quen nhau được mấy bữa đã chia tay nhanh như vậy. Hạ Vy thuận miệng hỏi: "Chia tay lúc nào thế?"
"Mới hồi sáng nay. Thiên Lam là bị cậu ta đá nha."
Nói đến đây, không biết là do Hạ Vy bị ảo giác hay không mà cứ có cảm giác Y Y đang rất hả dạ.
"Hạ Vy, sao cậu ngẩn người ra vậy?"
Hạ Vy bừng tỉnh, lắc lắc đầu: "À, không có gì đâu."
Y Y lại nói: "Cậu không sao chứ? Tại tớ nghe nói... Hm, cậu thích Tử Minh đúng không?"
Hạ Vy hơi lúng túng, khẽ liếc nhìn Vương Doãn Kha, thấy hắn không tỏ vẻ gì, cô không hiểu sao thấy có chút, đại loại là đáy lòng cứ thấp thỏm thế nào ấy. Mấy giây sau mới đáp lại: "Ừ." Thế quái nào, lại liếc nhìn hắn thêm một lần nữa.
Hắn quay mặt nhìn cô, khẽ cau mày. Cô làm gì mà nhìn hắn dữ vậy? Bộ hắn hôm nay đẹp trai hơn hôm qua hả?
Hạ Vy trợn tròn mắt, tâm trí bắt đầu rối loạn. Hắn... Hắn cau mày. Vậy là có ý gì chứ? Chẳng lẽ, hắn đang khó chịu sao? Khụ, nói huỵch toẹt ra, chẵng lẽ hắn đang... Phì phì, cái này hoang đường quá. Đánh chết cô cũng không nên có ý nghĩ như vậy.
"Cậu che giấu giỏi thật đấy." Y Y nói: "Chả trách, khi mọi chuyện bị lộ ra, Thiên Lam cứ tỏ thái độ khinh thường đấy với cậu."
Hạ Vy nửa cười nửa không: "Mặc kệ chứ. Mà này, hình như cậu với Thiên Lam có chuyện gì hả? Sáng nay tớ thấy cậu ấy không đeo vòng."
Y Y mò trong túi quần, lấy ra một chiếc vòng đã bị vỡ thành bốn năm mảnh, miệng lại cười chua chát: "Đây. Cậu thấy đấy."
Vòng Y Y vẫn còn trên tay, của Hạ Vy cũng vậy, vậy thì cái này chắc chắn là của Thiên Lam rồi.
Hạ Vy thở dài. Cô nằm dựa lưng vào gốc cây, hai mắt nhắm hờ.
***
Nàng kéo tay chàng chạy tới phía trước: "Hoành Thiên, chàng xem, ở kia có bán hồ lô nhào đường kìa."
Hoành Thiên cười bất lực: "Nàng đi chậm chút thôi."
Nàng dừng chân, quay sang cười tủm tỉm nhìn Hoành Thiên. Chàng có chút khó hiểu, đột nhiên lại thấy nàng nhón chân lên mà khẽ thì thầm vào tai mình.
"Vâng, thưa Hoành tướng quân."
Hoành Thiên bất ngờ, trở tay không kịp, sắc mặt tuy chỉ hơi giao động, song hai tai đã bắt đầu phiếm hồng.
Chiêu Uyên phì cười, nàng lắc lắc đầu: "Hoành tướng quân, ngài thật là... Ai da, thật không có tiền đồ nha.". Truyện Trinh Thám
***
Hạ Vy đột ngột mở mắt. Cô đưa tay bóp nhẹ vùng mi tâm. Lại nữa rồi. Lúc nãy, rốt cuộc là cô đã mơ thấy cái gì?
"Hạ Vy!" Y Y lớn giọng gọi.
Hạ Vy ngơ ngác giương mắt lên nhìn: "Gì thế?"
Y Y nhíu chặt mày: "Vào lớp thôi. Hết tiết rồi. Cậu đấy, đặt đâu cũng có thể ngủ được."
"À... Ừ, biết rồi."
Hạ Vy đứng dậy, phủi phủi quần áo. Dạo gần đây cô đúng là quá mệt mỏi, dự định chỉ là nhắm mắt thư dãn một chút, không ngờ lại ngủ quên béng mất.
"Hạ Vy này." Y Y nói: "Chiều nay tớ đi thăm anh tớ. Cậu đi cùng nhé?"
Phải rồi, anh trai Y Y hôm bữa bị tai nạn vẫn chưa xuất viện được. Hạ Vy rất vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên là được rồi."
Hạ Vy ngày trước thỉnh thoảng đến nhà Y Y chơi hay học nhóm đều có gặp qua anh trai Y Y. Anh ấy đối với Y Y là một người anh trai tốt, với mọi người luôn luôn đối xử lịch sự, dịu dàng, đại khái, Hạ Vy cũng xem anh ấy như anh trai của mình. Từ lúc anh ấy bị tai nạn, Hạ Vy cũng chưa đi thăm lần nào thấy cũng hơi ngại, lần này có cơ hội, Hạ Vy cũng không thể từ chối được.
Vậy mà sau khi đáp lời Y Y, Hạ Vy lại có cảm giác toàn thân ớn lạnh. Cô nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận nhòm Vương Doãn Kha một cái. Mà cũng chẳng biết hắn làm sao, cứ ngoảnh mặt đi hướng khác. Nếu là bình thường, hắn sẽ phát giác ra ngay mà nhìn lại cô. Lần này... Thấy có chút kì lạ.
Đến tận giờ ra chơi, cái đuôi Ngọc Ý kia vẫn bám riết lấy Hạ Vy không tha.
Ngọc Ý hưng phấn nói: "Này này, tối..."
"Chị im đi." Hạ Vy gằn giọng.
Ngọc Ý chớp chớp mắt, giây sau liền phát hiện ra Y Y đứng ngay bên cạnh đang làm vẻ mặt ngơ ngác, chị ta liền hiểu ý Hạ Vy.
Y Y cũng nhận ra sự có mặt của mình làm hai người kia thấy không tiện, vội nói: "A, Hạ Vy, tớ quên mất chưa làm bài tập. Thôi tớ vào lớp làm đây nhé? Không lát ông thầy kiểm tra không có thì tội lắm." Rồi chuồn đi mất.
Hạ Vy nheo mắt lại, thấy bóng dáng Y Y đã khuất mới mở miệng: "Lúc nãy chị định nói gì?"
"À!" Ngọc Ý nói: "Tối nay cô có muốn lên trường xem tình hình nữa không?"
Hạ Vy cắn cắn môi dưới, trầm ngâm giây lát rồi gật đầu: "Được rồi. Tối nay 9 giờ, ở cổng trường."
"Không chỉ có hai chúng ta đâu."
Hai hàng lông mày của Hạ Vy hơi chau lại: "Còn ai nữa?"
"Tử Minh."
"Điên à?"
Ngọc Ý trợn trừng hai mắt.
Đến tận lúc vào lớp rồi, Hạ Vy ngẫm lại vẫn cảm thấy chuyện tối qua rất quái đản. Con ác linh kia đại loại cũng không phải thuộc loại hàng xoàng xĩnh dễ chơi, hơn nữa, mục tiêu tấn công của nó rõ ràng là chỉ có Tử Minh. Nhưng vì sao lại là Tử Minh? Việc này thậm chí còn liên quan đến Hoành gia, e rằng sẽ không đơn giản, hoặc biết đâu lại khám phá ra một vài thứ gì đó thì sao.
"Số 48 lên trả bài."
Hạ Vy suýt sặc nước bọt. Số 48? Who? Ai cơ? Con số này thật quen đúng không? Mẹ kiếp mẹ kiếp! Số 48 chẳng phải là số báo danh của Lâm Hạ Vy cô sao?
Hạ Vy vội lục lọi vở bài tập trong cặp ra, trước khi lên bảng cũng phải liếc sách giáo khoa vài cái.
Thầy giáo thấy cô đứng im nãy giờ liền hỏi: "Sao không đọc đi?"
"Dạ?" Hạ Vy ngơ ngác hỏi lại: "Đọc gì ạ?"
"Học được cái gì thì đọc cái đấy."
Cái... Đây là cái thể loại gì?
Hạ Vy ấp a ấp úng, tròng mắt đảo đi đảo lại mấy vòng, sau gáy bắt đầu toát một tầng mồ hôi lạnh mỏng.
Thầy giáo trong lúc chờ Hạ Vy trả lời, cầm vở bài tập của cô lên kiểm tra. Vậy mà mới lật được trang đầu tiên, liền trợn ngược mặt rồi ngất xỉu ngay tức khắc, đến cả hét một tiếng cũng chưa kịp. Đại khái là, bị dọa chết khiếp. Cũng phải thôi, một cuốn vở đang yên đang lành, tự dưng bất thình lình lại lòi ra một trang giấy xuất hiện gương mặt một nữ nhân thất khiếu chảy máu, hai mắt như hai cái hố đen ngòm, da dẻ nứt nẻ, còn cười nhe răng một cách quỷ dị. Nếu ngươi nói không sợ, chính là đang nói dối.
Khụ, nhưng theo Hạ Vy, cái trò này cũ rích hà. Mà cũng khỏi cần động não cũng biết ai giở trò.
Cả lớp một phen náo động ồn ào, kinh động đến các lớp khác.
Trong lúc hỗn loạn, Hạ Vy thầm nói: "Vương tiên sinh, đa tạ ngài gặp nạn tương trợ."
Vương Doãn Kha hừ lạnh.
Hạ Vy lại tiếp: "Nhưng lần sau nhớ kiếm trò khác nha, trò này cũ đến mức mốc meo rồi."
Hắn... Đại khái là không muốn tiếp lời cô nữa.
Ngọc Ý ở trong lớp cũng hóng được chuyện này, trong lòng một bụng hưng phấn. Chuông vừa reo đến giờ ra chơi, liền ba chân bốn cẳng chạy vụt đến tìm Hạ Vy.
Hạ Vy nghe xong mấy lời lải nhải thừa thãi của chị ta, có cảm giác có một đàn quạ kêu quác quác bay qua đầu mình. Chị ta phấn khích cái mẹ gì? Làm ơn, tém tém lại. Cảm ơn!
"Này này, cô nói gì đi chứ? Có phải con oán linh tối qua không?" Ngọc Ý một vẻ mặt như cún con mong đợi.
"Không phải!"
Chị ta thoáng thất vọng, rất nhanh liền lấy lại tinh thần: "Vậy nó là ai? Là ai hả?"
"Là linh hồn quái đản kia ấy."
Ngọc Ý cả kinh, miệng há không ngậm vô được. Chị ta bặm môi: "Vậy lần này... đừng nói là cô bày trò đấy nhé?"
"Hm... Đại khái, có lẽ là vậy."
Dù sao sự việc lần này cũng do cô mà ra, thừa nhận cũng không cảm thấy sai chút nào.
Ngọc Ý tức giận, nếu có thể, chắc chắn chị ta sẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Hạ Vy chợt xua xua tay: "Này này, chị về đi. Đừng có cái gì cũng tìm tới tôi. Đây là trường học, tém tém lại dùm tôi cái."
Từ trước tới giờ, Ngọc Ý chưa từng bị đối xử như thế này. Ở Trương gia là thiên kim tiểu thư có người hầu ăn tận miệng, ở trường học là một đại tỷ có tiếng hung dữ, có thể không đắc tội thì tuyệt đối không đắc tội. Vậy mà Lâm Hạ Vy này năm lần bảy lượt không hề kiêng nể mà chọc tức chị ta, chị ta nhịn hết lần này tới lần khác. Lúc này, trong lòng lại dâng lên một cảm giác tủi nhục, uất ức. Nhưng mà, bởi vì là Lâm Hạ Vy, Ngọc Ý dù muốn dù không, vẫn nhịn là nhịn. Tại sao? Chính là từ bé đã bị ông già đã khuất kia tẩy não, không được đắc tội với người của Lâm gia, đặc biệt là cái con bé ất ơ ngu ngơ tên Lâm Hạ Vy, còn phải đặc biệt chiếu cố con bé đó. Chả hiểu sao đến tận bây giờ, Ngọc Ý vẫn phải răm rắm tuân thủ mấy lời tẩy não ngu ngốc đó.
Ngọc Ý lườm nguýt Hạ Vy rồi mới giậm chân hậm hực bỏ đi.
Hạ Vy dở khóc dở cười, xoay người đi vào lớp, mới đi được một đoạn, liền bắt gặp Thiên Lam đang đứng cách mình một đoạn, còn là nhìn chằm chằm nữa.
"Cậu vừa lòng rồi chứ?"
Giọng của Thiên Lam khi thốt lên sặc mùi hận ý, cứ làm như kiểu đang đối mặt với cậu ta không phải là cô bạn từng chơi mà là kẻ có thù giết cha giết mẹ không bằng ấy.
Hạ Vy cười lạnh: "Thiên Lam, cậu nói xem, tớ là nên vừa lòng cái gì?"
Thiên Lam cuộn chặt tay đến mức móng tay bấu vào da thịt, nhưng không thấy đau, cơn tức giận giờ đây đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí. Thiên Lam nói: "Tao với Tử Minh chia tay rồi, mày vừa lòng rồi chứ? Mày hả dạ lắm có đúng không?"
Hạ Vy cũng không ngờ Thiên Lam tự dưng lại xưng mày - tao với mình. Cô cũng nói: "Dựa vào cái gì? Cậu và Tử Minh chia tay thì liên quan gì đến tôi? Dựa vào cái gì mà cậu đi trách tôi? Nếu là bởi vì tôi từng thích cậu ta, thì cậu không cảm thấy nực cười sao? Người thích cậu ta cũng đâu phải chỉ có mình tôi với cậu, cậu có giỏi thì chạy đi trách mấy đứa khác cũng thích cậu ta ấy. Nhưng vốn dĩ cậu và Tử Minh chia tay, cũng chẳng phải do tôi nhúng tay vào. Chẵng lẽ giờ cậu ra đường dẵm phải phân chó, liền chạy đi trách cô chủ bán mèo bên kia đường chắc?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.