Ngọc Ý bất giác lùi về phía sau hai bước, lắp bắp nói: "Cô... Cô đừng có lừa tôi."
Hạ Vy cũng rất bất lực không biết nên giải thích rõ cho chị ta như thế nào. Cô đành nhún vai: "Tôi nói thật, tin hay không thì tùy chị."
Ngọc Ý vội giật cái vòng trên cổ của mình xuống, chị ta đặt nó ngay ngắn vào lòng bàn tay rồi giơ ra phía trước, miệng lẩm bẩm gì đó. Mặt dây chuyền đột nhiên phát lên tia sáng đỏ rực rỡ. Ngọc Ý kinh ngạc, sáng mạnh như thế này trước giờ chị ta chưa từng thấy. Phỏng chừng lời Hạ Vy nói là đúng.
"Tôi là truyền nhân của Lâm gia còn thất bại thảm hại trước hắn, tôi khuyên chị nên từ bỏ đi."
Hạ Vy chỉ nói thế, không chờ Ngọc Ý đáp lại lời mình đã quay người nhấc chân bỏ đi một mạch.
Ngọc Ý từ từ thu lại sợi dây chuyền, cổ họng đột nhiên hơi đau rát, vất vưởng mùi tanh của máu. Chị ta ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Ngọc Ý đưa tay lau khóe môi, mắt nhìn chằm chằm sợi dây chuyền hồi lâu rồi lại đeo vào cổ. Cái vật này đúng là không thể tùy tiện đem ra xài mà.
Vương Doãn Kha lẽo đẽo đi sau Hạ Vy, đến một đoạn đường vắng vẻ, cô dừng lại, hắn thấy vậy cũng dừng lại.
Hạ Vy giơ tay ra cản hắn lại, cô dáo diết nhìn xung quanh, hồi sau liền cau mày nói: "Đứng im đi."
Hắn khó hiểu hỏi lại: "Chuyện gì thế?"
Sau khi xác định nó đã đi rồi, Hạ Vy mới phun ra hai chữ: "Ác linh."
"Em sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tinh-yeu-chua-ket-thuc/1108677/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.