8 giờ sáng, vào giờ cao điểm, xe cộ đông đúc từ nội thành thành phố đến sân bay, tiếng bóp kèn không ngừng nghỉ.
Bên trong chiếc xe thương vụ màu đen khiêm tốn, A Tửu nghiêng đầu dựa vào vai Tịch Ngôn Vãn, cô khẽ ngáp một cái, mắt hạnh màu nâu dâng lên tầng sương mù, trông vô cùng buồn ngủ và mệt mỏi.
A Tửu rất buồn ngủ, chắc là tối qua nói chuyện quá muộn, ngủ hai tiếng nhưng vẫn buồn ngủ, cô nắm chặt tay Tịch Ngôn Vãn, cố gắng hết sức để mở to mắt, không để cho mình ngủ.
Nói tới cô đã lâu không cảm nhận được sự mệt mỏi, trước đây tu luyện trong tông môn, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng chẳng sao, không như bây giờ, rất chân thật, trải nghiệm thế này cực kỳ mới lạ.
"Mệt hả em?" Tịch Ngôn Vãn giơ tay chạm vào gò má A Tửu, chị hơi đau lòng, lúc nói chuyện cũng toát ra sự dịu dàng hiếm thấy: "Còn một tuần nữa là gặp lại rồi, em tới sân bay làm gì? Ở nhà ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai tràn trề tinh thần để tham gia chương trình tốt biết bao."
A Tửu lắc đầu, như còn vương nét ngái ngủ, cô nắm chặt tay Tịch Ngôn Vãn, nhỏ giọng nũng nịu: "Mới gặp được sư tỷ mà phải chia tay tận một tuần, em không nỡ ạ."
Hơn nữa sáng nay cô tỉnh dậy đã cảm thấy hoảng sợ, cô lo Nhị sư tỷ sẽ xảy ra chuyện trên đường nên dù buồn ngủ cũng kiên trì đi theo.
Quản lý của Tịch Ngôn Vãn ngồi bên cạnh tài xế, anh ta cố gắng kiểm soát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tieu-su-muoi-cam-kich-ban-tac-oai-tac-quai/909708/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.