Thương thế trên người hắc biên bức vương rất nặng, lúc Lưu Ngọc tiến vào sơn động, nó chỉ ngẩng đầu cố sức nhìn thoáng qua liền vô lực rũ xuống lần nữa, hai con mắt kia trông như hai cái chuông đồng lớn nhỏ xấu xí nhưng lại không nhìn ra bất kỳ vẻ cừu hận cùng giãy giụa.
Ánh mắt hờ hững này trái lại khiến cho Lưu Ngọc không dám đến gần nó, dù sao nó cũng đã từng là một con dã thú cường đại, thậm chí đã gần tiến hóa thành yêu thú. Lưu Ngọc chẳng qua chỉ là một cái võ giả phàm cảnh nho nhỏ, nếu như gặp hắc biên bức vương trong thời điểm thực lực còn hoàn hảo, thì Lưu Ngọc có khả năng bị nó phun một ngụm độc dịch liền mất mạng.
Có điều hắc biên bức vương này khi còn sống thập phần cường đại, sau khi chết khẳng định cả người cũng chính là bảo vật, bảo Lưu Ngọc dễ dàng buông tha cho lợi ích trước mắt như vậy thật đúng là không thể.
Bên trong huyệt động của hắc biên bức vương ngoài trăm trượng cũng không có một con dơi khác ở, Lưu Ngọc nghĩ chỉ cần trong lúc mình cấp cho con nghiệt súc này một kích cuối cùng mà không gây ra động tĩnh quá lớn, chắc chắn có thể không kinh động đến lũ hắc biên bức còn lại bên ngoài. Cân nhắc lợi hại một lúc, Lưu Ngọc quyết định mạo hiểm thử một lần, nếu như giết được hắc biên bức vương sẽ chờ những con hắc biên bức bên ngoài lần nữa an tĩnh lại thì nghĩ biện pháp lẻn ra ngoài, còn nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tien-lo/2378366/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.