Sau khi Giản Lam đi, Lưu Ngọc ngồi một mình an tĩnh, để hóa giải hết mọi áp lực nặng nề trong lòng, nghĩ thoáng đi thì ít nhất không cần phải lo lắng cho sự an toàn của đệ đệ nữa, đây cũng là việc cực hạn mà bây giờ hắn có thể làm được.
Nói cho cùng, là do thực lực của mình quá yếu kém, sâu trong tâm khảm Lưu Ngọc biết rất rõ điều này, nếu như ta có thực lực địa cảnh giống như vị tổ tiên kia, không nói đến tiếu ngạo giang hồ, ít nhất ở Huyền Vũ châu này không mấy thế lực có thể dễ dàng xúc phạm.
Lưu Ngọc âm thầm suy nghĩ, đáng tiếc thay thực lực đều là do dày công luyện tập, coi như những đệ tử đại gia tộc thiên phú cực tốt và trừ một số ít yêu nghiệt ở ngoài, phần lớn những người trước hai mươi tuổi cũng cơ hồ không thể nào đạt tới địa cảnh, rất nhiều người bị vây khốn tại nhân cảnh đỉnh thậm chí cả đời cũng không thể đột phá. Về phần tại sao lại như vậy, là bởi vì trong truyền thuyết, nhân cảnh đột phá tới địa cảnh phải vượt qua một thiên đạo cực kỳ khó khăn trắc trở, trừ khi là thiên tài nếu không phần lớn người lúc chạm đến thiên đạo này, đều như gặp phải vực sâu giữa đường, khó có thể hiểu được sự huyền diệu của nó.
Chỉ khi đối với thiên địa nắm rõ sâu sắc, hơn nữa phải thành công đem dung hợp với tâm cảnh bên trong chính mình, mới có thể tiếp tục tại con đường võ học tiến xa hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tien-lo/2378342/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.