37:
Trong cung lúc này chỉ còn lại ta và cha, hai chúng ta nhìn nhau trong chốc lát.
Ta thực sự không biết nên nói gì, quả thật là một lời khó nói hết.
“Ừm, cho nên, cha không hề phản bội mẫu thân con?” Ta dựa vào trên tháp, ánh mắt hỗn loạn đung đưa, không dám nhìn ông ấy.
Trên mặt cha ta không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự tức giận: “Trong mắt con, cha con chính là người như vậy sao?”
Ta vò đầu bứt tóc, giống như nhớ đến điều gì đó, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con tìm thấy một bức thư của cha trong thư phòng của cha, trong đó cha đã viết những lời ngon tiếng ngọt, nói mẫu thân gì mà “dung mạo xinh đẹp”, gì mà “thông minh vô song”, không cần phải nói quá nhiều lời hay nha. Lại kết hợp với tình tình thực tế cha không có tin tức gì suốt mấy tháng trời, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy cha nói một đằng làm một nẻo.”
Bàn tay cầm lấy chén trà của phụ thân dừng lại giữa không trông, có lẽ rất muốn ném về phía ta.
Nhưng ông ấy đã tha thứ cho ta bằng ta bằn lộn xộn không ăn khớp với thư phòng gọn gàng của ông ấy, nghĩ đến bức tượng mỹ nhân bằng ngọc thạch được chạm khắc tinh xảo trên giá sách.
Có lẽ những cái đó đều là bộ sưu tập của Hoắc Du.
Sau đó, ta cuối cũng cũng hỏi một câu hỏi mà lúc Bách Lý Sơn Nguyệt còn ở đây ta không dám thốt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tien-cung-ta-chi-moi-muoi-bon-tuoi/3423969/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.