1
“Hoàng huynh à, huynh đi chậm một chút, muội không thể đuổi kịp huynh.” Ta xách theo làm váy lạch bạch lạch bạch đi theo sau hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái: “Đừng gọi ta là Hoàng huynh!”
Ta lập tức giữ chặt tay áo hắn, sau đó quyệt mông ngồi xuống mặt đất. Hắn bị ta giữ chặt, không thể tiếp tục sải bước đi về phía trước, đành phải cực kỳ không có hình tượng mà ngồi xổm xuống bên cạnh ta, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Ta chớp chớp mắt: “Ta có thể tiểu nhị của nhà họ Trần tiến cung làm thư đồng của ta không?”
Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, ngay sau đó nói: “Muội đừng mơ tưởng!”
Ta cực kỳ ấm ức: “Không được thì không được, huynh hung dữ làm gì chứ?”
Ta hái từng cọng cỏ đuôi chó bện thành một cái vòng tay, đeo lên cổ tay hắn. Hắn kéo một kéo nhưng không thể kéo ra được nên cũng từ bỏ.
Ta nhẹ giọng nói: “Huynh ghét thư đồng như vậy sao? Trước kia muội cũng là thư đồng của huynh mà.”
Hắn vuốt ve chiếc vòng tay bằng cỏ, buồn bực nói: “Chuyện này không giống nhau.”
“Vậy được rồi.” Ta nói: “Chỉ là quá đáng tiếc.”
Ta thực sự cảm thấy rất tiếc nuối, dù sao ta cũng chỉ mới học được một chút tay nghề bện đồ vật bằng cỏ đuôi chó từ Trần tiểu nhị, hắn ta đã nói sẽ dạy ta bện cỏ đuôi chó thành hình con bướm, chỉ e không thể nào làm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tien-cung-ta-chi-moi-muoi-bon-tuoi/3423958/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.